Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 836 - Không Có Gì Để Nói Nữa.



Chương 836 - Không Có Gì Để Nói Nữa.



Chương 836: Không Có Gì Để Nói Nữa.Hoa Chiêu chỉ có khí lực hơn người, cũng không phải tốc độ, khoảng cách gần như vậy cô cũng trốn không thoát, chỉ có thể chống lại rồi.Cô nhanh chóng quay người bảo vệ bụng.Khóe mắt lại phát hiện Diệp Danh bên cạnh nhảy lên, nháy mắt sau đó đã không thấy tăm hơi.Hoa Chiêu thở phà.Cơn đau nhức do va chạm quả nhiên không tới.Diệp Danh đứng ở trước người Hoa Chiêu, thò tay bắt được cái ghế."Diệp Lị. . ." Ánh mắt của anh lạnh xuống mà nhìn Diệp Lị hai giây, giây kế tiếp dùng sức, vứt mạnh cái ghế.Chiếc ghế nặng kia rơi mạnh trên mặt đất, lập tức chia năm xẻ bảy.Mặt đất nền xi măng cũng bị ném ra một cái hố.Mảnh vỡ của cái ghế và cặn xi măng bắn lên trên đùi trên tay mọi người đau nhức, cũng làm cho lòng người kinh hoảng.Khí lực của Diệp Danh lớn như vậy?Diệp Danh tức giận. . . .Bất quá cũng đúng, Diệp Lị thật sự quá đáng, Hoa Chiêu chẳng những là chị dâu, còn là một phụ nữ có thai!"Diệp Lị!" Diệp Thượng đứng lên giáo huấn: "Nhanh chóng xin lỗi chị dâu cháu!"Diệp Lị cứng cổ đứng yên.Bất quá tất cả mọi người có thể nhìn ra cô ta sợ hãi, thân thể đang run nhè nhẹ.Diệp Danh cũng đứng đấy, nặng nề mà nhìn chằm chằm vào cô ta."Nhanh lên! Xin lỗi chị dâu cháu!" Lưu Nguyệt Quế đứng lên, vỗ vỗ Diệp Lị.Trong lòng không biết là may mắn hay thất vọng, Miêu Lan Chi hôm nay không tới, bằng không thì bà ấy hiện tại khẳng định sẽ ra tay đánh Diệp Lị rồi.Hoa Chiêu hiện tại giống như con gái ruột Miêu Lan Chi, ai cũng không bằng.Đến lúc đó thực sự ra tay, sẽ tổn thương hòa khí rồi.Được rồi, hai nhà tầm này hình như cũng không hòa khí gì rồi."Nhanh lên xin lỗi." Diệp Anh cũng tới đẩy Diệp Lị một cái.Đừng nói Diệp Lị đánh Hoa Chiêu, dù là đánh người bình thường, cũng không được, hơi quá đáng rồi!Trách không được chú ba cùng Chu Lệ Hoa ly hôn, coi trọng người khác.Từ con nhìn mẹ, con gái cũng thành bộ dạng này rồi, có thể thấy được Chu Lệ Hoa bình thường đã giáo dục như thế nào đấy, chính mình lại là cái dạng gì nữa trời.Ba người đều "Bức bách" cô ta, Diệp Lị càng trở nên nóng tính."Tôi không xin lỗi! Tôi lại không nói sai! Cô ta chia rẽ nhà tôi, tôi đánh cô ta một cái thì làm sao vậy? Huống chi còn chưa có đập vào!"Các người đều làm điệu làm bộ! Hiện tại trong mắt chỉ có một nhà bác cả, căn bản không có chúng tôi! Các người nịnh nọt Hoa Chiêu, cô ta thối chân cũng nói thơm đấy! Không biết xấu hổ!""BA~!"Một cái bàn tay đánh vào trên mặt Diệp Lị, cả người Diệp Lị đều ngã trên mặt đất.Hoa Chiêu lắc lắc tay.Cô muốn đánh nhau với cô ta đã lâu rồi, rốt cuộc đã đợi được cơ hội quang minh chính đại.Thật muốn lại đánh cho cô ta thêm mấy cái. . . Lại sợ đem người đánh chết."Diệp Lị!" Diệp Hưng đột nhiên tiến lên xem xét vết thương của Diệp Lị.Người bị lật qua, mọi người cả kinh.Một nửa khuôn mặt của Diệp Lị sưng tấy đến mức đỏ tím, trông rất đáng sợ, máu chảy ra từ khóe miệng, cả người đang còn ngơ ngác."Cô vậy mà hạ tử thủ!" Diệp Hưng ngẩng đầu hét lên với Hoa Chiêu."Cô ta cũng hạ tử thủ với Hoa Chiêu." Diệp Danh đột nhiên duỗi bàn tay của mình ra.Vừa rồi cái tay này bắt lấy cái ghế, hiện tại trên bàn tay đã sưng đỏ đổ máu.Trên cái ghế kia thậm chí còn đang cắm đinh, cắt qua lòng bàn tay anhLúc nãy anh lại vô tình bắt trúng chỗ có đinh, nhưng cái ghế này nếu như đánh vào trên người Hoa Chiêu, cái đinh này sẽ găm vào trên người Hoa Chiêu.Diệp Danh nhìn chằm chằm vào Diệp Lị, ánh mắt tối lại, cô ta cố ý hay sao?Mọi người lại hít vào một ngụm khí lạnh.Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này, lập tức nhìn về phía Diệp Lị nằm trên mặt đất, hối hận chính mình vừa rồi xuống tay quá nhẹ!Diệp Hưng dời ánh mắt: "Cái ghế này trước kia đã bị hư, ta lúc tôi sửa lại đã không chú ý, đó là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến con bé, không phải con bé cố ý đấy. . .""Diệp Hưng." Diệp Danh nhìn hắn nói ra: "Hiện tại trong mắt cậu, có phải là chỉ thấy được người khác sai, không thấy lỗi của mình? Hơn nữa cái gì cũng là người khác sai, cha mẹ cậu lúc trước vì sao lại ly hôn, cậu không biết nguyên nhân thực sự sao?"Diệp Hưng cúi đầu không lên tiếng.Ánh mắt Diệp Lị dần dần tỉnh táo lại, nhìn Diệp Danh khóc ròng nói: "Cha mẹ tôi ly hôn, đều là bị các người làm!"Diệp Hưng vẫn không lên tiếng.Diệp Danh triệt để thất vọng rồi: "Vậy không còn gì để nói nữa rồi, chúng ta đi thôi." Anh quay đầu nói với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lập tức nói: "Trước đi xử lý miệng vết thương của anh cả đã."Diệp Thượng nhìn Diệp Hưng cùng Diệp Lị, lại nhìn Diệp Danh cùng Hoa Chiêu đã bước nhanh đi ra ngoài, cũng phi thường thất vọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi."Người một nhà không có gì dị nghị, nối đuôi nhau mà ra.Đi đến cửa lớn, lại thấy Hoa Chiêu cũng Diệp Danh đứng ở cửa ra vào chưa đi ra ngoài."Các người sao lại tới rồi hả?" Chu Lệ Hoa kỳ quái mà nhìn Hoa Chiêu, bà ta còn tưởng rằng Hoa Chiêu sẽ không đến cửa nhà mình nữa.Đúng vậy đúng vậy, nơi này là nhà của bà ta! Mặc dù bà ta không ở nơi này, cũng là nhà bà ta!Chu Lệ Hoa nghĩ đến mục đích hôm nay, đến Hoa Chiêu cũng không thèm để ý tới, lách đi vào."Diệp Hưng Diệp Thần, Diệp Giai Diệp Lị, nhanh thu dọn đồ đạc đi theo mẹ!" Bà ta đứng ở trong sân hô.Diệp Thành không phải muốn thật sự cùng bà ta tách ra, không đến căn nhà này của bọn hắn sao? Bà ta rốt cuộc cũng nghĩ tới biện pháp trả thù, bà ta muốn cho ông ta không có nhà nữa!Diệp Thành cũng sắp 60 rồi, còn có thể sống vài năm?Bà ta muốn đem bọn nhỏ đều mang đi, để cho ông ta tuổi già cô đơn cả đời! Không có người chiếu cố! Để cho ông ta tuổi già thê thảm! Hối hận lúc trước vứt bỏ bà ta!"Đi đâu?" Diệp Giai đứng ở cửa hỏi.“Đến chỗ của mẹ. Cha của các con không quan tâm đến chúng ta nữa…” Chu Lệ Hoa khóc nức nở nói: "Ông ta muốn cùng con hồ ly tinh chết tiệt kia kết hôn! Các con đi theo mẹ, chúng ta không cần ông ta nữa!"Diệp Giai lập tức hối hận chính mình vừa rồi lắm miệng hỏi câu kia!Cô ta đứng ở cửa ra vào, lắp bắp không động.Vốn Hoa Chiêu đang định lên xe chuẩn bị đi, nghe thấy lời này cũng không đi nữa.Cô tìm ra hộp cấp cứu một bên xử lý vết thương cho Diệp Danh một bên nói: "Chúng ta đợi một lát rồi đi, xem trước một chút náo nhiệt."Diệp Danh cũng không gấp, gật gật đầu: "Bất quá đây là một lần cuối cùng, về sau em đừng xuất hiện ở chỗ này, tốt nhất đừng cùng người một nhà này một mình gặp mặt."Một nhà chú ba, đã từng là em trai em gái, bây giờ ở trong miệng anh đã biến thành "Người nhà này".Hoa Chiêu cúi đầu, đột nhiên nói: "Nếu như lúc trước, em không phải mạnh tay như vậy, cho Chu Lệ Hoa một chút chỗ tốt, có lẽ cũng sẽ không biến thành bộ dạng hôm nay."Diệp Danh quay đầu nhìn cô, qua hai giây hỏi: "Nếu quả thật trở lại lúc trước, em thực sự sẽ cho bà ta chỗ tốt?"Hoa Chiêu nghĩ nghĩ lắc đầu: "Không biết."Nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi, cô chỉ cần cho Chu Lệ Hoa một chút ngon ngọt, những chuyện bà ta làm được khẳng định còn quá phận hơn so với hiện tại."Em nghĩ lầm rồi." Hoa Chiêu cười nói: "Vấn đề nằm ở trên người bà ta, không phải do em."Diệp Danh cười, không nói chuyện, quay đầu nhìn trong sân.Chu Lệ Hoa lại hô: "Diệp Hưng Diệp Thần, đi ra đi cùng mẹ!"Diệp Thần đi ra: "Diệp Lị. . . Bị thương, anh cả muốn đưa con bé đi bệnh viện trước.""Bị thương? Sao lại bị thương?" Chu Lệ Hoa bước nhanh vào phòng, chưa đến vài giây liền vọt ra, thẳng đến cửa ra vào ô tô."Tiểu yêu tinh, tao muốn xé xác mày!" Bà ta hét lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận