Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 271 - Ở Đâu Ra Kẻ Ngu?



Chương 271 - Ở Đâu Ra Kẻ Ngu?



Chương 271: Ở Đâu Ra Kẻ Ngu?Trương Quế Lan ôm Tiểu Cần không có tinh thần đi tới.Tiểu Cần đêm qua phát sốt, rốt cuộc cũng bị doạ sợ rồi. Buổi sáng hôm nay uống bát cháo Hoa Chiêu tự mình làm mới tốt hơn một chút, hiện tại mệt mỏi mà ghé vào trên lưng Trương Quế Lan, trên trán còn quấn băng gạc thấm ra một ít máu.Hoa Chiêu cũng không sợ lây nhiêm, kéo lên một góc băng gạc cho giáo viên trong trường học nhìn.Vết thương bị đá đánh mạnh vào, mất một mảng thịt, suýt lộ cả xương bên trong.Giáo viên nhìn lập tức cảm thấy trán mình cũng đau nhói.Đây thực sự là hạ tử thủ rồi! Cô bé vẫn là một đứa trẻ nhỏ như vậy! Sắc mặt người giáo viên xanh mét: "Được rồi, tôi đã biết."Hoa Chiêu nhìn miệng vết thương của Tiểu Cần cũng đau lòng, nhưng có kinh nghiệm của ông nội lúc trước, cô biết rõ loại vết thương này nước thuốc của cô có thể chữa trị đấy.Người trong thôn tụ tập lại với nhau, một nhà Hoa Sơn cũng không có xuất hiện. Chỉ có Hoa Ngân, bị dân binh mang theo mấy chàng trai từ trên giường gạch nhà Hoa Sơn túm đi qua."Chính là hắn!""Chính là tên nhóc này!"Ngày hôm qua mấy người nhìn thấy đã nhao nhao xác nhận.Hoa Ngân nhìn bình thường, không có gì đặc sắc, tuy vừa đen vừa gầy, nhưng hiện tại trẻ con phần lớn đều vừa đen vừa gầy như vậy.Chỉ là trên người hắn mặc chiếc áo khoác màu đen có đệm lớn với những mảng màu đỏ chắp vá quá đặc biệt, cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc thứ hai.Vợ Hoa Sơn chạy, con gái chạy, Hoa Tiểu Ngọc cũng chạy, mùa đông năm nay quần áo không có người may may vá vá cho rồi, chỉ có thể nhà ai tự lo liệu nhà đó.Áo bông của Hoa Ngân giặt sạch một lần liền rách, vợ Nhị Ngưu tìm không thấy miếng vải vụn nào, liền lật tung trong nhà tìm được mấy cái tã dùng cho trẻ sơ sinh, bà ta cũng mặc kệ nó hồng hay không hồng, trực tiếp vá lên chỗ rách rồi.Phía sau lưng một miếng, trước ngực một miếng, cùi chỏ 2 bên hai miếng.Bộ quần áo này của Hoa Ngân cũng quá mốt rồi.Những người ở thôn bên cạnh đã ở trước mặt mọi người, nói chuyện ngày hôm qua bọn hắn đã nhìn thấy Hoa Ngân.Hoa Ngân liều chết không nhận.Nhưng đây chỉ là lời ngụy biện trong mắt mọi người, trong lòng bọn họ đã kết tội hắn rồi, không cần hắn thừa nhận."Tốt rồi, sự tình chính là như vậy. Về sau tất cả mọi người phải cẩn thận một chút." Triệu Lương Tài vung tay lên: "Giải tán a."Mọi người nhìn Hoa Chiêu, đều cảm thấy cô tính tình quá tốt. Nếu như nhà bọn hắn xảy ra việc này, mặc kệ Hoa Ngân có thừa nhận hay không, trước đánh một trận rồi nói sau! Sau đó còn bắt cha mẹ hắn bồi thường tiền thuốc men!Còn Hoa Chiêu một câu nói nặng lời cũng chưa nói, cũng không nhắc tới tiền.Không có sự trợ giúp của anh em có năng lực giúp đỡ, chỉ có thể để cho người ta ức hiếp."Tiểu Hoa ah, nếu có chuyện gì hãy nói với mọi người!" Một người đột nhiên la lớn: "Nhà của ta năm sáu anh em, ai cũng có thể đánh!"Những người khác kịp phản ứng, nhao nhao mở miệng: "Nhà của ta ba anh em, cũng có thể đánh!""Nhà của ta phụ nữ cũng có thể đánh, cộng lại tám người! Về sau có người khi dễ cô, cô hãy nói một tiếng, cam đoan chỉ đâu đánh đó!""Nhà của ta cũng vậy!" "Nhà của ta cũng vậy!"…Hoa Chiêu lập tức cảm động, đây là sức mạnh của nhân duyên tốt."Cảm ơn mọi người ..." Hoa Chiêu không biết phải nói gì để đền đáp những tình cảm này.Đột nhiên giọng nói của Vương Mãnh phát ra từ bên ngoài sân của đại đội: "Đây có phải là một cuộc họp không?"Hoa Chiêu hai mắt sáng ngời, thấy bên cạnh Vương Mãnh còn có xưởng trưởng nhà máy thực phẩm, Tôn Hồng Binh."Chúng ta đã họp xong, chú là tới nói cho cháu biết tin tức tốt sao?" Hoa Chiêu nói."Đúng vậy!" Vương Mãnh cao giọng đáp, cùng Tôn Hồng Binh đi xuyên qua đám người.Người dân thôn Kháo Sơn cơ hồ đều biết ông, khắc sâu ấn tượng đấy, đây cũng là quan chức lớn nhất mà họ từng gặp.Lần trước việc bán giá đỗ cũng là thông qua ông ta mà lấy được, lần này hạt hướng dương cũng được rồi?Đám người cũng không giải tan nữa, yên tĩnh vểnh tai nghe Hoa Chiêu nói chuyện.Hoa Chiêu nhìn Tôn Hồng Binh.Tôn Hồng Binh nói ra: "Liền theo như lời cô nói, giá 1 đồng thu mua, không vấn đề a?"Ngày hôm qua ông ta còn cảm thấy 1 đồng tiền có chút đắt, nhưng sau khi cùng chú nói qua, ông ta đã cảm thấy 1 đồng tiền phi thường phù hợp rồi, ngược lại sợ Hoa Chiêu tăng giá.Ngày hôm qua ông ta rời bộ vũ trang liền trực tiếp ngồi xe lửa đi thành phố, đã tìm được chú để nói chuyện này.Ai đã ăn qua hạt dưa này thì không thể chối từ sức hấp dẫn của nó, lại nghe nói rằng nó được đóng gói để làm quà tặng cao cấp, và chú của Tôn Hồng Binh ngay lập tức phát hiện ra cơ hội kinh doanh.Không, mấu chốt buôn bán cũng không được bao nhiêu đấy, nghe nói chỉ có 1 vạn cân, 1 vạn đồng tiền nguyên liệu thành phẩm, còn không để trong mắt ông.Ông ta nhìn trúng việc hạt dưa có thể giải quyết bình sắt tồn kho, ông ta càng nhìn trúng thứ này với tư cách là lễ vật mang đến hiệu quả và những lợi ích vô hình.Món quà đặc biệt thơm ngon như vậy, khiến người ta không thể bắt lỗi, nếu là tặng cho cấp trên, nếu cấp trên tặng cho cấp trên ... Ông ta có thể sẽ thăng quan tiến chức!Một đồng tiền, một vạn cân, nhất định phải cầm xuống!Chú của Tôn Hồng Binh liều mạng ra lệnh cho hắn, đương nhiên ông ta chỉ nói cảm tạ cháu trai giúp ông ta giải quyết chuyện hộp sắt tồn kho, lại không đề cập tới chuyện đem hạt hướng dương cho hắn.Thằng nhóc này có cùng ý tưởng với ông ta. Nhưng hắn không nghĩ đến, chính mình là xưởng trưởng ở một thị trấn nhỏ, dùng hạt hướng dương này lãng phí.Tất nhiên ông ta sẽ để lại một chút cho cháu trai của mình......."Ngươi muốn bao nhiêu cân?" Hoa Chiêu hỏi."Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu! Ngày hôm qua cô nói có 1 vạn cân đấy, vậy thì ít nhất 1 vạn cân!" Tôn Hồng Binh nói. Ông ta còn sợ Hoa Chiêu không bán nữa.Mọi người ngồi cạnh nghe, con mắt cũng trừng đến căng tròn, tuy đã nghe được, cũng đoán được, nhưng là không thể tin được.Hoa Chiêu bán cái gì 1 vạn cân? 1 đồng tiền một cân?Cái gì trò đùa gì vậy?Hạt hướng dương của bọn hắn?Không thể a…Tâm lý của họ mong đợi nhiều nhất là 3 mao, 2 mao cũng được, coi như cung tiêu xã cũng phải kiếm chút tiền, thì 2 mão cũng không tệ rồi.Nếu thật sự không được nữa, họ cũng chấp nhận 1 mao!Dù sao thì cũng chỉ hơn một tháng mà đã thu hoạch được rồi.Bây giờ lại bán được 1 đồng? ?Hoa Chiêu có được tin chính xác, cười với mọi người xung quanh hô: "Mọi người nhanh đi về nhà lấy hạt hướng dương a, sống hay chín đều được, 1 đồng tiền 1 cân!"Bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ tất cả mọi người đều chưa có rang hết đây này.Bất quá Hoa Chiêu cảm thấy nếu là bán cho nhà máy thực phẩm, sông hay chín lại để cho chính bọn hắn giải quyết a."Sống cũng được a?" Hoa Chiêu hỏi."Được được được!" Tôn Hồng Binh lập tức nói. Để mấy người này rang một cách lung tung lộn xộn, ông ta vẫn chưa yên tâm đây này.Mọi người lúc này mới tin, muốn nổ tung rồi.Nhưng mọi người cũng không có hỏi thêm câu nào, mà là quay người chạy, về nhà cõng hạt hướng dương đi, sớm bán sớm nhìn thấy tiền!Bọn hắn cũng sợ cái kẻ đần này trong chốc lát đổi ý!1 đồng tiền 1 cân hạt dưa, đánh chết bọn hắn cũng sẽ không mua, so với thịt còn mắc hơn, quá xa xỉ!Kẻ ngốc này ở đâu ra vậy? Không không không, là thần tài này ở đâu ra vậy?Người thôn bên cạnh hâm mộ chết mất.Chuyện Hoa Chiêu dẫn đầu toàn bộ thôn trồng hạt hướng dương bọn hắn đã sớm biết, còn có rất nhiều người không tin mùa này còn có thể kết hạt, đến thôn Kháo Sơn xem qua.Xem xong đều chịu phục rồi.Bọn họ cũng muốn, nhưng Hoa Chiêu không còn hạt giống nữa.Thôn không lớn, trong nháy mắt đã có người trở về mang theo bao tải hạt hướng dương qua.Tôn Hồng Binh cũng không đến một mình, còn mang theo hai người kế toán, bọn hắn không hề có cảm giác tồn tại, Hoa Chiêu lúc trước cũng không để ý tới.Hiện tại hai người một người tính sổ, một người đếm tiền, Tôn Hồng Binh tự mình kiểm hàng, giao dịch nhanh chóng tiến hành.Tôn Hồng Binh định cẩn thận kiểm hàng, ông ta cũng không thể bị coi là kẻ đần, lại để cho người ta dùng 1 giỏ hạt hướng dương lừa gạt ông ta 1 vạn đồng tiền! Tiền nhiều tiền ít không phải là chuyện lớn, mấu chốt là mất mặt!Ông ta cẩn thận lật lên lật xuống từng hạt trong bao tải, nắm lấy một nắm rồi nếm từng hạt.Thỉnh thoảng, cả bao tải được đổ ra và lại cho vào sau khi nếm thử.Rất tốt, người dân ở Kháo Sơn rất trung thực, họ không đánh lừa ông ta bằng hàng giả, và hạt rất sạch không trộn lẫn cát hay đá.Sau đó ông ta tò mò: "Hoa Chiêu, nghe nói cô mang hạt hướng dương từ thủ đô về? Là giống gì? Sao tôi chưa nghe nói qua?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận