Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 890 - Việc Cấp Bách.



Chương 890 - Việc Cấp Bách.



Chương 890: Việc Cấp Bách."Hỏi rõ rồi, đã hài lòng, chỉ đại biểu tôi đồng ý mẹ của tôi cùng chú Hứa tiếp tục qua lại, cũng không phải đồng ý bọn họ kết hôn." Hoa Chiêu nói ra.Nếu như người Hứa gia vẫn như trước khi, chẳng những không hoà nhã, còn dám cùng mẹ cô đánh nhau, vậy trực tiếp không cần qua lại nữa là được."Cô chỉ là đứa nhỏ, không hiểu chuyện, mẹ cô đã cùng chú Hứa qua lại lâu như vậy, bây giờ vẫn chưa kết hôn, người ngoài sẽ nói xấu đấy." Bà Hứa nói.Xác thực, lúc này có rất ít người nói chuyện yêu đương hơn mấy tháng, thậm chí một hai năm đấy.Khẳng định như vậy là có gì đó sai sai!"Chuyện này không cần bà quan tâm." Hoa Chiêu nói ra: "Nước chảy thành sông, hiện tại kết hôn còn sớm."Cô nhìn thoáng qua Trương Quế Lan, nói ra: "Mẹ cứ đợi thêm một chút đi."Mẹ cô là người thời đại này, đoán chừng cách nghĩ cũng giống như những người khác, chính bà ấy cũng cảm thấy đã cũng Hứa Tri Minh làm đối tượng đã lâu, có thể rồi…Cô ngược lại cũng không thể thay bà ấy kéo dài.Chỉ có mấy tháng, bà Hứa thở phào."Mùa hè cũng được, mùa hè cũng có mấy ngày lành. Mười tám tháng sáu cùng mùng sáu tháng bảy, cô xem ngày nào tốt?" Bà ta hỏi.Bà ta vậy mà thực sự xem ngày, những ngày tốt trong năm này bà ta đã xem qua rồi, há miệng sẽ tới.Mong muốn kết hôn rất gấp gáp.Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái, về phần tại sao lại gấp gáp, sẽ khó mà nói rồi.Tóm lại khẳng định không phải là vì thích mẹ cô."Đến lúc đó lại nói sau, kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa."Hoa Chiêu nhìn thoáng qua mọi người Hứa gia nói ra, sau đó cúi đầu ăn cơm.Cô không đưa ra lời chắc chắn, hiện tại bà Hứa cũng không dám truy vấn rồi.Vốn tiết tấu ban đầu của cuộc nói chuyện bất tri bất giác đã bị đánh cho tan tành, còn có gì để nói?Bàn lại chuyện sẽ không thành rồi!Nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, ăn xong rời đi a!Một bữa cơm vội vàng chấm dứt, người Hứa gia đều thở phào.Hoa Chiêu tuy làm khó dễ bọn hắn, nhưng coi như là đối phó đi qua.Trương Quế Lan xem như nửa chân đạp vào cửa nhà bọn hắn rồi.Diệp Danh cũng thở phào, không có đánh nhau."Quế Lan ah, lúc nào có rảnh? Hãy đến trong nhà chơi, cũng để biết nơi." Trước khi đi, bà Hứa ân cần nói.Còn khoảng vài tháng nữa là đến hôn kỳ, Trương Quế Lan cũng không cho bà Hứa mặt lạnh, gật đầu, nói được.Lại hàn huyên vài câu, Hứa gia muốn cáo từ."Chờ một chút." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.Trong lòng bà Hứa run lên, lại tới nữa! Còn chưa hết?Hoa Chiêu cười cười: "Lần này tôi tìm thím Tôn, có mấy câu muốn nói riêng với bà ấy."Tìm Tôn Hiểu Quyên?Bà Hứa cùng Hứa Tri Đức đều có chút do dự.Hoa Chiêu tìm Tôn Hiểu Quyên, khẳng định không có chuyện gì tốt!Nhưng cự tuyệt? Lại cự tuyệt không được."Vậy các người chậm rãi trò chuyện, chúng ta đi trước nha." Bà Hứa kéo con dâu đưa đến trước mặt Hoa Chiêu, lập tức mang theo người cả nhà đi.Chỉ sợ đi chậm lại bị Hoa Chiêu "Chờ một chút"!Hứa Tri Minh liếc nhìn Trương Quế Lan, đi cũng rất nhanh. Ông sợ nhất là Hoa Chiêu đổi ý.Tôn Hiểu Quyên vẻ mặt "Tôi không được ah", nhưng chân như mọc rể đứng trên đất không dám động."Không có việc gì, tôi tìm thím tâm sự." Hoa Chiêu nói xong, đưa tay mời Tôn Hiểu Quyên đi cũng bọn họ vào gian phòng tư nhân.Tôn Hiểu Quyên vẫn không dám đi.Bà ta hiện tại thật sự biết rõ địa vị của Trương Quế Lan trong suy nghĩ của người trong nhà, nếu không dám động thủ với Hoa Chiêu, nói chuyện cũng không dám, cự tuyệt cũng không dám.Diệp Thư vui vẻ đi theo sau lưng Hoa Chiêu, vẻ mặt ta muốn xem náo nhiệt.Diệp Danh tuy mặt không biểu tình, nhưng cũng cùng đi qua.Cũng không phải người ngoài, Hoa Chiêu cũng không để ý."Tôi biết thím đối với chuyện mẹ tôi được gả vào Hứa gia có rất nhiều ý kiến, cảm thấy bà vào cửa rồi, sẽ khắp nơi áp chế thím" Hoa Chiêu đi thẳng vào vấn đề, thoáng cái điểm ra tâm bệnh của Tôn Hiểu Quyên.Tôn Hiểu Quyên ngồi ở chỗ kia, nhìn Hoa Chiêu, không biết mình hiện tại có nên thừa nhận hay không."Nhưng mẹ tôi vào cửa, người Hứa gia xem trọng bà ấy, thím cũng biết, vì cái gì, thím cũng nên biết."Mà ai trở ngại chuyện này, người đó là chướng ngại vật." Hoa Chiêu vừa pha trà vừa nói:"Tôi sẽ không quan tâm đến chướng ngại vật đấy, đá văng chướng ngại vật này ra, trái lại sẽ chính là người Hứa gia đúng không?"Tôn Hiểu Quyên gật gật đầu.Bà đã làm chướng ngại vật một lần, thiếu chút nữa đã bị bà Hứa cùng Hứa Tri Đức hành hạ đến chết, đã lĩnh hội sâu sắc, thấu hiểu rất rõ.Bây giờ người ta đã thấy rõ ràng, bà ta cũng thừa nhận."Cho nên người thông minh hẳn là nên thuận theo thời thế." Hoa Chiêu nói ra."Tôi nghe hiểu rồi." Tôn Hiểu Quyên nói: "Cô yên tâm, về sau tôi chắc chắn sẽ không sẽ tìm mẹ cô gây phiền toái, tôi sẽ ở chung với bà ấy thật tốt, sẽ không cùng bà ấy đánh nhau!"Hoa Chiêu gật đầu: "Như vậy là tốt nhất, bằng không thì thím có thể cho Hứa Tri Đức một cơ hội để ly hôn với thím, ông ta đã đến tuổi trung niên, trèo lên cành cây cao, thăng quan phát tài, lại đổi một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp khác, sinh một thằng nhóc mập mạp, thật sự là việc vui."Tôn Hiểu Quyên thoáng cái đã ngẩn cả người, nhìn thẳng vào Hoa Chiêu.Bà ta đột nhiên ngộ ra rồi, trách không được Hứa Tri Đức lần này ra tay ác như vậy!Chú em (*em trai của chồng) cũng đã cùng Trương Quế Lan một lần nữa ở bên nhau rồi, bà ta lại như cũ cũng bởi vì chuyện lần trước mà mỗi ngày bị đánh!Ông ta không phải đang lo lắng, đang tức giận, ông ta chính là muốn đổi vợ rồi!Xác thực, bà ta đã hơn 40 tuổi, hoa tàn ít bướm, lại chỉ sinh ra một đứa con gái, Hứa Tri Đức sợ là đã sớm chịu không nổi!"Cho nên bây giờ việc cấp bách của thím là ổn định hôn nhân của mình, mà không phải cùng chị em dâu ganh đua so sánh, lại ganh đua so sánh, thím xác thực sẽ đổi lại em dâu khác, bất quá thím cũng sẽ không phải là con dâu Hứa gia rồi."Mà là đến nhà người ta, cùng người khác làm chị em dâu mà ganh đua so sánh đi thôi!"Không! Tôi không ly hôn! Vậy quá mất. . . . !" Tôn Hiểu Quyên lập tức hô to.Nhưng chưa hét xong đã kẹt rồi.Nhìn bên cạnh Hoa Chiêu một trái một phải Diệp Danh cùng Diệp Thư, hai người này vừa vặn đều đã ly hôn đấy. . ."Ah, tôi không phải là nói các người . . Tôi chính là. . ." Bà ta nói không ra rồi."Thím trở về suy nghĩ thật kỹ, gặp lại." Hoa Chiêu nói ra."Cảm ơn, cám ơn." Tôn Hiểu Quyên lập tức đứng lên muốn đi, lúc này nói lời cảm tạ phi thường chân thành.Hoa Chiêu nói đúng, bà ta cùng Trương Quế Lan so cao thấp làm gì? Bà ta phải bảo trụ vị trí của mình mới quan trọng.Bà ta cũng không phải Diệp Thư, tuổi trẻ xinh đẹp gia thế lại tốt, tái hôn vẫn có thể tìm được kẻ có tiền như vậy.Bà ta ly hôn, chỉ có thể tìm ông già! Bà ta kiên quyết không thể."Dễ dàng giải quyết như vậy?" Diệp Thư nói ra."Mọi người đều có nhược điểm." Diệp Danh hồi đáp: "Bắt được nhược điểm của bà ta, liền có thể giải quyết vấn đề."Anh cười cười nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt tán thưởng.Điều này rất tốt, có việc liền nói, đừng động thủ!"Giải quyết cái gì? Còn chưa bắt đầu đây này." Hoa Chiêu cười nói.Chẳng qua là giải quyết một người dám cùng mẹ cô đánh nhau.Mà có đôi khi, động thủ lại là tổn thương nhỏ nhất."Vậy còn chưa bắt đầu? Vậy em định làm như thế nào?" Diệp Thư hỏi.Người Hứa gia xem ra đều thành thành thật thật rồi, vậy còn chưa xong?"Không được." Hoa Chiêu nói ra: "Em muốn, điệu hổ ly sơn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận