Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 893 - Người Này Khó Chơi.



Chương 893 - Người Này Khó Chơi.



Chương 893: Người Này Khó Chơi."Hẳn là đã từ bỏ." Diệp Danh nhìn lướt qua nhóm người sau lưng Chu Nhụy: "Xem ra đang đi xem mắt."Hoa Chiêu lúc này mới nhìn lại, sau lưng Chu Nhụy có một nam hai nữ.Người đàn ông hơn 20 tuổi, vóc dáng rất cao, bộ dáng cũng được, khá đẹp trai, chỉ là làn da có chút không tốt.Cũng khá hiếm gặp rồi.Mỹ nữ đi đầy đường, đẹp trai rất hiếm. Nhân loại giống đực xinh đẹp quá ít.Ăn mặc cũng không tệ, chỉ là biểu lộ không thế nào làm người ta ưa thích. Tuy đã khắc chế, nhưng trong lúc lơ đãng luôn có thể phát hiện sự ngạo mạn của mình.Nữ là một già một trẻ, người lớn hơn bốn mươi, năm mươi tuổi, xem tướng mạo rất biết ăn nói, như là bà mối.Người phụ nữ trẻ khoảng 20 tuổi đang hỏi thăm Chu Nhuỵ một cách rất quan tâm, hình như là bạn của cô ta.Cô bạn này xinh hơn cô ta rất nhiều, lông mày rậm, mắt to, lông mi dài, quan trọng là khuôn mặt sáng sủa hiếm có.Duy nhất một điểm chính là làn da cũng không tốt lắm."Anh xác định là Chu Nhụy xem mắt sao? Nếu là như vậy, cô ta mang một người xinh đẹp hơn cô ta đến xem mắt, cô ta sẽ không mất trí như vậy ah, đoán chừng là đối với anh vẫn chưa từ bỏ ý định." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh liếc nhìn cô một cái cười nói: "Lần này em đã đoán sai, một nam một nữ này là anh em, em không thấy bọn họ lớn lên có điểm giống nhau sao?"Mấu chốt là người đàn ông này trông rất giống một giám đốc nhà máy vừa được điều chuyển vài ngày trước.Hai người trông như hai cha con.Nhớ lại tư liệu của người đó, là anh em không thể nghi ngờ.Hoa Chiêu nhìn lại, quả nhiên.Hơn nữa ánh mắt của người đàn ông này luôn rơi vào trên người Chu Nhụy.Bởi vì đứng ở sau lưng Chu Nhụy nên không chút nào che dấu mà ước định, đánh giá."Thế nào, em rất thất vọng?" Diệp Danh trừng mắt liếc nhìn cô, Chu Nhụy không dây dưa với anh nữa rồi, con bé rất thất vọng? Không có trò vui để nhìn?"Ah ha ha ha, sao có thể như vậy. . ." Hoa Chiêu nhỏ giọng cười nói.Chột dạ không thể nào che dấu.Đúng, chính là có chuyện như vậy!Cô chỉ muốn xem có bao nhiêu người theo đuổi anh cả, và đến cũng loại người nào có thể hái xuống bông hoa cao lãnh này.Chu Nhụy đã đứng vững, lại liếc nhìn Diệp Danh dưới ánh mặt trời.Không so sánh sẽ không có đau thương, vừa cùng Diệp Danh so sánh, Vương Kiếm ở sau lưng đã không có một chút ưu thế nào nữa.Lòng cô ta càng dao động."Oa ah, phong hồi lộ chuyển!" Hoa Chiêu lập tức nhỏ giọng mà nhìn có chút hả hê.Diệp Danh cũng hiểu biểu cảm của Chu Nhụy, lập tức cảm thấy xui xẻo, hôm nay có lẽ không nên chọn tiệm cơm này!Thậm chí còn tồi tệ hơn."Cô làm sao vậy?" Vương Cường đẩy đẩy Chu Nhụy, từ ánh mắt của cô ta nhìn lại, phát hiện một bàn Hoa Chiêu.Cô ta liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Danh, con mắt vụt sáng, cô ta chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy!Diêu Khôn bên cạnh tuy cũng không tệ.Nhưng không thể so với Diệp Danh.Khuôn mặt của Diệp Danh tuấn tú phiêu dật, khí tức sạch sẽ, khí chất thư sinh. . . tất cả đều là kiểu cô ta thích!Đối tượng lý tưởng của cô ta phải là như thế này!Nhưng cô ta đã lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua một người đàn ông có đủ hai tiêu chuẩn đó.Diệp Danh xác thực thoáng cái đã thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô ta."Cô biết?" Cô ta kích động mà cầm lấy tay Chu Nhụy, khí lực trên tay cho thấy cô ta đang phấn khích như thế nào.Chu Nhụy lập tức hối hận vừa rồi đã ngừng chân, bất quá trong nháy mắt cô ta lại mỉm cười, Diệp Danh cô ta há liền có thể theo đuổi sao?Để cô ta cũng giống mình, cầu mà không được cũng tốt."Anh Diệp, chị Diệp, anh rể Diêu, chị dâu Hoa, mọi người cũng tới dùng cơm ah." Chu Nhụy vừa cười vừa đi qua chào hỏi.Khoé miệng Hoa Chiêu run lên, chị dâu Hoa là cái quỷ gì?Diệp Thư muốn cười mà không dám cười, nhàn nhạt mà nói chuyện với Chu Nhụy.Vương Kiếm cùng em gái Vương Cường khác nhau, tầm mắt của hắn đầu tiên đã dừng ở trên mặt Hoa Chiêu.Nghe thấy Chu Nhụy xưng hô hắn sững sờ, chị dâu Hoa? Đây là kết hôn rồi?Thật đáng tiếc. . . . ."Cô Chu đến xem mắt sao?" Hoa Chiêu hỏi.Chu Nhụy dừng lại một chầu, gật gật đầu, đây là sự thật, không phủ nhận được.Hoa Chiêu liếc nhìn Vương Kiếm, có chút nhíu mày: "Vậy chúc cô sớm ngày tìm được lang quân như ý.""Cảm ơn." Chu Nhụy cười nhẹ, muốn cáo từ.Vương Cường lại không đi, kéo cô ta đứng lại, vui đùa nói: "Đây là anh của cô? Anh nào vậy? Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe cô nói qua cô có người anh đẹp trai như vậy!"Cô ta đứng ở đó, thoải mái, nhiệt tình mà hỏi thăm, vẻ mặt quang minh chính đại.Tại thời điểm này, mọi người đều rất kín đáo, hiếm có ai ở trước mặt lại khen một người xinh đẹp hay đẹp trai đấy, trừ khi là trưởng bối khen ngợi vãn bối.Cô gái khen một người đàn ông như thế này lại càng hiếm.Bất quá bởi vì biểu lộ của cô ta rất thẳng thắn vô tư, cũng chẳng phải xấu hổ."Đây là tôi. . . anh trai nhà anh họ tôi." Chu Nhụy nói ra.Hiện tại cô ta đã không phải là thân thích của Diệp gia rồi, Chu gia đã không phải là Chu gia trước kia rồi, đều bị Chu Lệ Hoa quấy đến nỗi rớt xuống ngàn trượng rồi.Bằng không thì, cô ta cũng không lưu lạc đến tình trạng đi xem mắt với Vương Kiếm!Vương Kiếm nếu tốt, cô ta đã sớm gả cho hắn rồi! Sao còn đợi cho tới ngày hôm nay.Nghĩ đến chuyện này, cô ta lại liếc nhìn Hoa Chiêu, bất quá rất nhanh liền dời mắt."Anh trai nhà anh họ? Đó cũng là anh họ rồi? Anh họ xin chào, tôi tên là Vương Cường, người này là anh trai tôi, Vương Kiếm, chúng ta cùng Chu Nhụy đang xem mắt, cũng là bạn tốt! Rất hân hạnh được biết anh!"Vương Cường đứng ở bên cạnh bàn, thoải mái mà duỗi tay về phía Diệp Danh, muốn cùng anh bắt tay.Mắt Hoa Chiêu trợn tròn, kinh dị mà nhìn Vương Cường, thật sự là cường. . . Bọn họ hình như đã gặp được cao thủ.Cô lại có trò hay để nhìn. . .Diệp Danh nhìn Vương Cường, lông mày có chút xiết chặt lại rất nhanh buông ra, bắt tay với cô ta.Vương Cường ngược lại rất có chừng mực, vừa chạm vào lập tức tách ra, rất có quy củ.Nhưng câu anh họ kia cô ta gọi quá trơn trượt.Người này rất khó đối phó.Vương Cường lại cùng một bàn người bắt chuyện."Mọi người cứ từ từ dùng, anh họ hẹn gặp lại." Vương Cường dứt khoát mà kéo Chu Nhụy đi ra.Ánh mắt Vương Kiếm rốt cuộc cũng rời khỏi Hoa Chiêu.Vịt nướng đã lên, Diệp Danh cúi đầu tiếp tục cuốn thịt cho các bảo bảo.Hoa Chiêu cảm thấy khí tức trên người anh cả có chút lạnh, không dám tiếp tục nói giỡn, chuyên tâm ăn cơm...."Hắn gọi là gì? Kết hôn chưa?" Ra cửa, Vương Cường vội vàng hỏi Chu Nhụy."Cô xem hắn đã bao nhiêu?" Chu Nhụy hỏi.Vương Cường nghĩ nghĩ: "Xem bộ dạng có vẻ như đã hơn 20, nhưng nhìn khí chất vừa giống như hơn 30, bộ dáng là trời sinh đấy, khí chất lại cần phải thời gian bồi dưỡng, hắn đã hơn 30 a!"Ngược lại rất thông minh."Vậy cô nói đàn ông đã hơn 30 có thể chưa kết hôn sao?" Chu Nhụy nói.Vương Cường lập tức nhíu mày, kết hôn? Vậy thật là đáng tiếc!"Bất quá hắn lại ly hôn rồi, hiện tại độc thân." Chu Nhụy nói."Thật sự!"Quả thực là từ Địa Ngục đến Thiên Đường, Vương Cường thoáng cái nhảy dựng lên.Chu Nhụy cười cười, xem tương lai cô có thể nhảy lên được như vậy nữa không."Hắn tên là gì? Gia đình như thế nào? Xuất thân thì sao?" Vương Cường liên tiếp truy hỏi.Chu Nhụy nói rất chi tiết, cái này cũng không thể nói dối được.Nghe xong thân phận của Diệp Danh, mặt mũi Vương Cường tràn đầy sáng rọi, đây quả thực là quá hoàn mỹ!Mà Vương Kiếm cũng đã nghe được thân phận của Hoa Chiêu, em dâu Diệp Danh, con dâu thứ hai trong truyền thuyết của nhà họ Diệp.Đó không phải là điều hắn có thể quyết định, thật đáng tiếc.Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Chu Nhụy, dò xét từ đầu đến chân.Trong lòng Chu Nhụy khó chịu muốn chết, con trai của một giám đốc xí nghiệp nhỏ ở một địa phương cũng nhỏ, ánh mắt lại cao như thái tử! Ai cũng xem thường!Sao hắn không thể lớn mật một ít, đi quấy rối Hoa Chiêu đi?Sau đó bị người Diệp gia chụp chết!Cô ta cũng không cần xoắn xuýt nữa rồi."Diệp Danh lớn như vậy rồi, đã chuyển ra ở riêng sao? Đang ở nơi nào? Cô biết không?" Vương Cường hỏi Chu Nhụy.Chu Nhụy sững sờ: "Cô muốn trực tiếp đến nhà hắn?""Như thế nào? Không được sao?" Vương Cường đáp lại rất hùng hồn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận