Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1454 - Đưa Đi



Chương 1454 - Đưa Đi



Chương 1454: Đưa ĐiĐại Vĩ chỉ mềm lòng, chứ không có ngu. Hắn biết mình không thể nào giúp Lưu Nguyệt được, đấy chính là tự mình tìm phiền phức, còn khiến cho mẹ hắn không vui.Một người phụ nữ tốt bụng có thể nuôi một đứa nhỏ không có cùng huyết thống với mình. Nhưng không có người phụ nữ nào có thể tình nguyện nuôi con của tình địch và chồng cũ, cho dù có tốt bụng hơn nữa cũng không thể."Em về đi, bọn anh không thể nuôi em được đâu." Đại Vĩ trực tiếp cự tuyệt.Lưu Nguyệt thình lình ngã ngồi xuống đất, khóc lớn, khóc đến vô cùng thảm thiết: "Anh chị, cầu xin mọi người.""Đuổi con bé về nhà họ Lưu đi." Hoa Chiêu đột nhiên nói với Thạch Dương.Thạch Dương lập tức xách Lưu Nguyệt lên."Nói với người họ Lưu và anh chị nó là đừng đánh nó, để cho nó ăn cơm." Hoa Chiêu nói với Thạch Dương.Cô mặc kệ lời này có giúp được con bé hay không, cứ dặn dò một chút coi như đã hết lòng giúp đỡ.Thời này đánh một đứa trẻ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, chẳng qua chỉ chuyện bình thường thôi.Đứa con hiếu thảo sinh ra dưới đòn roi, không đánh thì không thể thành tài.Hoa Chiêu nói xong lời này, những người vây xem tỏ vẻ không tán thành, con cái bướng bỉnh, không đánh thì sao dạy được? Không đánh thì không nhớ lâu."Em không về, em không về." Lưu Nguyệt liều mạng giãy dụa.Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của con bé thì càng cảm thấy không thích.Đứa bé này quá bướng bỉnh rồi! Bỏ nhà đi chưa nói thì thôi, lại còn muốn đến nhà người khác ở, bị người đuổi đi cũng không đi, còn ăn vạ, làm trò gì vậy?Phản kháng cũng vô dụng, Lưu Nguyệt gầy yếu đã bị Thạch Dương xốc lên đưa đi.Hoa Chiêu nhìn theo bóng dáng của con bé lắc đầu: "Còn bé mà đã rất mưu mô, không biết chủ ý này người khác đưa cho hay là tự nó nghĩ ra."Đại vĩ có chút xấu hổ, nếu là người khác đưa ra, thì chắc là ông bà nội và bố của hắn, có loại người thân như thế này, càng nghĩ càng xấu hổ.Đại Cần cũng nhìn theo bóng lưng Lưu Nguyệt, không xác định nói: "Chắc không phải là nó tự nghĩ ra. Nó mới có tí tuổi, làm sao có nhiều tâm tư như vậy được. Vả lại, muốn mua vé tàu cũng phải tốn tiền."Lúc trước khi nói chuyện với Lưu Nguyệt, cô ấy biết con bé không có tiền tiêu vặt, mỗi ngày nó đều về nhà ăn cơm, nên không cần tiền tiêu vặt.Cho nên nhất định là có người mua vé cho con bé lên tàu, để nó đi theo sau bọn họ.Hoa Chiêu cười cười: "Em đã quên có cái gọi là trốn vé à? Hơn nữa con bé gầy như thế, nói chuyện tử tế với nhân viên là có được miễn phí tiền vé rồi."Đại Cần im lặng.Mấy người cũng không nói nữa, lên xe đi ra sân bay.Lưu Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ, không nhịn được lẩm bẩm: "Tôi không ăn nhiều, lại còn là một đứa bé, tại sao ngay cả một đứa bé cũng không thể chấp nhận?"Thạch Dương từ trên cao nhìn xuống, đã thu hết biểu tình của nó vào mắt: "Trên đời này có rất nhiều người, cháu cứ đi nói với nhà người ta là mình không ăn nhiều đâu, thì nhà người ta phải nhận cháu à?"Lưu Nguyệt lập tức thu lại biểu tình thù địch trên khuôn mặt, nói: "Bọn họ là anh chị của cháu. Cùng chung một cha, tuy khác mẹ nhưng mà vẫn là anh chị cháu, họ hàng thân thiết.""Ha ha." Thạch Dương cười nói: "Khi cha, mẹ và các anh chị họ Mạnh nhà cháu chết hết rồi, thì cháu có thể đến nhờ mấy anh chị này nuôi mình, nhưng mà đến lúc đó kiểu gì cũng đã hơn 18 tuổi rồi."Thạch Dương cúi đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bạn nhỏ, tự mình làm việc, đủ ăn đủ mặc là được. Đừng hi vọng có thể dựa dẫm vào người khác, coi mình như đồ vô dụng."Tuổi của hắn không lớn, năm nay mới ngoài 20 tuổi, cuộc sống khi còn nhỏ của hắn rất vất vả, mồ côi cha mẹ.Hắn bị đánh từ nhỏ tới lớn, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được trẻ em độc ác như thế nào, cho nên hắn không có sự đồng cảm với trẻ con.Đừng xem bọn chúng còn nhỏ, chúng nó mà nổi lên ý nghĩ xấu xa thì có khi còn tồi tệ hơn cả người lớn.Ít nhất khi còn bé hắn chưa từng bị người lớn đánh. Người đánh hắn đến đầu rơi máu chảy, đẩy hắn xuống sông suýt chết đuối đều là mấy đứa trẻ con.Nhìn Lưu Nguyệt có nhiều tâm tư như thế, hắn không có thiện cảm.Lưu Nguyệt nhạy bén nhận ra hắn không hiền lành, ngay lập tức thành thật.Tuy Thạch Dương không thích con bé, nhưng hắn vẫn nghiêm túc đưa người về nhà họ Lưu.Lăn qua lăn lại, một ngày cứ thể trôi qua.Lúc đến nhà họ Lưu đã là buổi sáng ngày hôm sau.Ông bà Lưu, còn có cả Lưu Hướng Tiền và Lưu Thông nhìn thấy Lưu Nguyệt, lập tức trưng ra bộ mặt thấy vọng."Sao mày…?" Lưu Hướng Tiền vừa định mở miệng mắng, thì nhìn thấy Thạch Dương, lập tức nuốt xuống những lời còn lại.Thạch dương cười, hóa ra đây là kế hoạch của người nhà họ Lưu, không phải là do tâm tư của con nhóc này quá lớn.Cũng may Đại Vĩ và Đại Cần không giống người một nhà này chút nào.Nếu giống chắc chắn bọn họ đã bị Hoa Chiêu đuổi đi rồi, hắn cũng sẽ không quen biết hai người."Đừng giở mấy trò vặt vãnh vô ích nữa, cẩn thận ngay cả tiền dưỡng lão của mấy người cũng không còn." Thạch Dương lắm miệng nói một câu.Về phần lời dặn dò về đừng đánh Lưu Nguyệt của Hoa Chiêu, hắn tự chủ trương không nói nữa.Dù sao có nói hay không cũng vô ích~Chuyên bay của Hoa chiêu đã đáp xuống thủ đô. Về đến nhà, lập tức đón lấy những cái ôm ấm áp của bọn trẻ.“Mẹ, mẹ, mẹ!" Ba đứa nhỏ lớn giọng nhất, ríu ra ríu rít.Sự mệt mỏi của Hoa Chiêu biến mất."Mẹ, tại sao mẹ lại về quê vậy? Lúc trước không phải mẹ nói sẽ không bao giờ quay về đó nữa ư?" Thiên Kim tò mò hỏi.Ngày đó Hoa Chiêu đi rất gấp, chỉ để lại lời nhắn cho người trong nhà rồi rời đi ngay, nhưng xem ra mấy người trong nhà không nói cho ba đứa nhỏ biết đã xảy ra chuyện gì.Quả thật, chuyện này không thích hợp nói với trẻ con."Có người bị bệnh, mẹ về đó xem." Hoa Chiêu nói."Ồ, ai thế ạ?" Thiên Kim hiếu kỳ nói."Con không biết." Hoa Chiêu nói một câu lừa gạt cho qua.Cũng may Thiên Kim không quá tò mò.Hoa Chiêu lấy quà ra phân phát cho bọn nhỏ xong, bọn chúng lập tức cầm lấy đồ chơi đi sang một bên chơi.Nhưng mà cũng chỉ có ba đứa nhỏ bị lừa gạt, Tiểu Thận Hành, Vân Phi, Thúy Vi và Cẩm Văn lại không hề nhúc nhích.Ba đứa thân thiết vây quanh Đại Cần.Chúng nó cũng không hỏi cái gì không nên hỏi, chỉ hỏi han mấy chuyện thông thường như Đại Cần đi đường có mệt hay không, ăn cơm chưa, ....Hôm nay Thúy Vi và Cẩm Căn đối xử với Đại Cần vô cùng ân cần, hết châm trà rồi lại rót nước, hai chữ đau lòng đều viết rõ ở trên mặt.Hai đứa biết xảy ra chuyện gì, người trong nhà đã nói cho bọn nó.Đại Cần cảm động chết đi được, vừa túng quẫn lại vừa thấy xúc động.Hoa Chiêu mỉm cười, trò chuyện với những người khác trong nhà.Miêu Lan Chi đã đi quay phim, không ở nhà, nhưng Diệp Thư Diêu Khôn còn cả Diệp Danh đều có mặt ở nhà.Đợi bọn nhỏ đi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ, Diệp Thư lập tức kéo tay Đại Cần lo lắng nói: "Em có bị thương không?"Tuy Đại Cần vô cùng ngượng ngùng, nhưng cô ấy cũng không hề cảm thấy mất mặt, lắc đầu nói: "Em không sao, may là bọn họ khinh địch, em mới xuống tay được, bằng không thực sự rất khó nói."Lúc ấy nếu cô ấy không phế đi ba chi của Mạnh Cường, khiến hắn không thể cử động, đồng thời làm cho người nhà họ Chu khiếp sợ, thì hậu quả thật sự khó mà nói được.Nếu bọn họ mà cho rằng cô ấy không dám động thủ, con dao đó chỉ dùng để trang trí, bảy tám người đều xông lên hết, thì cô ấy thực sự tiêu rồi.Người phải chết chỉ có thể là cô ấy.Nghe cô ấy nói mình không sao, Diệp Thư vỗ vỗ ngực, mới dám hỏi: "Rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện này? Mau nói cho chị nghe một chút đi."Đại cần lại nhìn Vân Phi, Thúy Vi, và Cẩm Văn, không lên tiếng.Loại chuyện này nói trước mặt mấy đứa nhỏ có tốt không đây?



Bạn cần đăng nhập để bình luận