Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1513 - Đến đưa tiền cho tôi sao?



Chương 1513 - Đến đưa tiền cho tôi sao?



Chương 1513: Đến đưa tiền cho tôi sao?Nhưng bây giờ có nói gì cũng muộn, Phan Lệ Trân đã bị bắt đi.Bây giờ nên nghĩ cách cứu người? Hay là bắt cô ta nhận tội, phủi sạch quan hệ với cô ta?Kim Kevin thương lượng với cha mình là Kim Anh Hoa.“Không thể để cô ta nhận tội.” Kim Anh Hoa nói: “Nếu không chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình.”Nếu chỉ đối phó với dân chúng bình thường thì Phan Lệ Trân có nhận cũng không sao, sau đó nhà họ Kim bọn họ vì đại nghĩa diệt thân, phủi sạch quan hệ với cô ta là được.Nhưng vấn đề hiện tại không phải là quần chúng hóng chuyện, mà là nhà họ Diệp.Người khác không biết, nhưng lẽ nào bọn họ còn không biết sao?Nếu Phan Lệ Trân nhận tội, nhà họ Diệp sẽ có thể quang minh chính đại diệt sạch bọn họ!Nếu thật sự là thế thì không còn cơ hội trở mình nữa.Tuy rằng bây giờ hai bên bờ sông giống như hai quốc gia, nhưng những người trong giới đều biết nhà họ Diệp muốn động vào bọn họ, chỉ cần một cái cớ là đủ.Bây giờ cái cớ này đã bày ra trước mắt.“Hẹn Hoa Chiêu ra giải hòa với cô ta đi.” Kim Anh Hoa trầm giọng nói.“Giải hòa? Cô ta sẽ đồng ý sao? Cục diện bây giờ có lợi cho cô ta…” Kim Kevin hỏi.“Vậy thì chưa chắc.” Kim Anh Hoa lạnh lùng nói: “Đừng quên có câu chó cùng rứt dậu, mà bây giờ cô ta còn ở trên đất Hồng Kông!”Nếu ông ta cử hết nguồn lực của cả nhà và tất cả gia sản ra để bắt cô ở lại Hồng Kông cũng không phải không thể.Ông ta nghĩ.Kim Kevin cũng nghĩ như thế.Cho nên bọn họ vẫn nên đàm phán thương mại thì hơn.Kim Anh Hoa và Kim Kevin tự mình đi đến khách sạn gặp Hoa Chiêu.Bây giờ Hoa Chiêu không rảnh, cô đang bận giải quyết tính tình đại tiểu thư của Susanna.Không biết O’Neill nói với cô ta thế nào, mà Susanna chờ một ngày vẫn không thấy Hoa Chiêu chủ động đi tìm cô ta, cô ta đành xụ mặt đến tìm Hoa Chiêu và Diệp Thư.“O’Neill nói các cô đã đồng ý với nó là sẽ chăm sóc tôi? Ném tôi lại khách sạn cả một ngày không quan tâm mà gọi là chăm sóc sao?” Susanna xụ mặt nói.Hoa Chiêu ngạc nhiên nhìn cô ta: “Cô Susanna, cô không thể tự lo cho mình được sao? Thật sự cần người săn sóc lo cơm ăn áo mặc tận răng à?”Susanna càng đen mặt hơn: “Tôi không biết tiếng Trung! Nơi này không phải ai cũng nói tiếng Anh! Một mình tôi ra ngoài không tiện! Tôi gọi món ăn cũng không tiện!”Sau đó còn nhấn mạnh, thực đơn khách sạn cao cấp được viết bằng tiếng Anh.Nhưng ra ngoài đúng là hơi bất tiện.“Xin lỗi xin lỗi, tôi quên mất điều này.” Hoa Chiêu tốt tính nói: “Không biết O'Neill có nói với cô là anh ta mới giết người, bây giờ tôi đang bận rộn giải quyết hậu quả giúp anh ta không?”Susanna lập tức im lặng.Cô đang nói cái gì?Rõ ràng là O’Neill xả thân cứu cô! Giúp cô giải quyết một phiền phức lớn, cứu cô một mạng!Sao lại cô lại nói ngược thành O’Neill giết người, cô đang bận giúp anh ta giải quyết phiền phức?Người này đúng là chẳng biết xấu hổ!“Chuyện gì cũng có tính hai mặt, nhìn từ một góc độ khác, đúng là như thế thật.” Hoa Chiêu nói: “Hôm nay cảnh sát đã đến hỏi tôi, hai “người xa lạ” kia là ai, làm tôi rất khó xử.”“Cô! Tôi sẽ thuật lại lời cô vừa mới nói O'Neill!” Susanna nói.“Thoải mái đi.” Hoa Chiêu buông tay.Dáng vẻ vô lại của cô làm Susanna cảm thấy khó chịu, trông cô có vẻ như chẳng thèm để ý đến O'Neill.Đột nhiên cô ta hỏi: “Cô đã kết hôn rồi sao?”“Đương nhiên.” Hoa Chiêu nói.“Cái gì? Cô kết hôn rồi?” Susanna ngạc nhiên hét to: “Vậy mà cô lừa O'Neill!”“Cô đang nói gì vậy? Tôi kết hôn thì có sao? Sao tôi lại lừa anh ta? Tôi chưa bao giờ nói với anh ta là tôi chưa kết hôn cả, mà anh ta cũng chằng hề hỏi tôi.”“Vậy tại sao cô không nói với nó? Nó có ý với cô chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?” Susanna rống to.Trước khi O’Neill đi đã luôn miệng dặn dò, bảo cô ta phải chung sống hòa bình với Hoa Chiêu và Diệp Thư, tạo mối quan hệ tốt với hai cô, làm vậy chỉ có lợi chứ không hại.Hiển nhiên cô ta chẳng nghe lọt tai được một câu nào.Cho dù có nghe lọt tai thì bây giờ cũng quên sạch.“Kết hôn hay không chẳng phải chuyện cá nhân sao? Tại sao tôi phải nói với anh ta?” Hoa Chiêu nói: “Hơn nữa anh ta có ý gì với tôi? Tôi thật sự không nhìn ra.”“Nó tiêu nhiều tiền cho cô như vậy! Có khi hơn ba triệu! Đô la Mỹ!” Susanna nói to.Hoa Chiêu tỏ vẻ kinh ngạc: “Mới hơn ba triệu mà nói là nhiều tiền? Ngày hôm qua tôi vừa tiện tay cho mấy vệ sĩ hơn tám triệu kìa.”Hoa Chiêu rũ tay: “Hơn ba triệu, chậc, thế mà gọi là có ý với tôi sao? Xin lỗi, thật sự không nhìn thấy, hơn nữa chẳng phải O’Neill làm vậy là để báo đáp ơn cứu mạng sao?”Trên mặt Susanna thoáng hiện lên chút chật vật, nhưng trong lòng cô ta càng ghen ghét hơn.Hơn ba triệu trong mắt người ta chỉ là vài đồng tiền trinh không đáng nhắc tới, thế mà cô ta kêu quang quác như giá trên trời, đúng là mất mặt.Còn bảo tiện tay cho vệ sĩ hơn tám triệu, đánh chết cô ta cũng không tin!Dây dưa vấn đề này mãi sẽ không chiếm được lý.Susanna lạnh mặt suy nghĩ chủ đề: “Bây giờ tôi muốn đi dạo phố! Cô đã đồng ý với O’Neill sẽ đi dạo phố cùng tôi, cô không nuốt lời đó chứ?”Không ngờ Hoa Chiêu đã kết hôn, nhưng thật ra điều này với cô ta cũng không hẳn là tin tức xấu.Không hiểu sao cô ta lại cảm thấy vô cùng ghét người phụ nữ này, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô, càng không muốn cô bu bám em trai cô ta.Chỉ là cô ta thấy tò mò không biết Hoa Chiêu lấy một người chồng thế nào?Chắc chắn là trong nhà sắp xếp, một tên béo mập.Lớn tuổi, một người đàn ông lớn tuổi thành đạt!Còn không thì dáng dấp tạm được nhưng ăn chơi trác táng! Bên ngoài có một đống tình nhân và con ngoài giá thú!“Chồng cô đang làm gì? Có ảnh không?” Đột nhiên cô ta hỏi.“Không có, chồng tôi gần như không chụp ảnh.” Hoa Chiêu nói.Susanna cảm thấy khả năng là loại người thứ nhất, cô ta đoán đúng rồi, những người xấu xí đều không thích chụp ảnh!Vậy mà đến ảnh cưới còn không có, đúng là người phụ nữ tội nghiệp.Cô ta nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt đắc ý, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”Hoa Chiêu không biết cô ta muốn đi đâu, vừa định đồng ý, vệ sĩ đã đi vào nói người nhà họ Kim xin được gặp mặt.“Xin lỗi cô Susanna, bây giờ tôi có việc, xử lý xong rồi hãy đi dạo phố.” Hoa Chiêu nói.Susanna cũng không dây dưa, đi dạo phố là giả, tạo mối quan hệ tốt mới là thật.Cuối cùng cô ta cũng đã nhớ ra chuyện O’Neill dặn dò...Nhưng đi dạo phố chưa chắc có thể tạo mối quan hệ tốt, cô ta vừa thấy Hoa Chiêu đã không nhịn được muốn châm chọc cô.Hiện tại không đi cũng tốt.“Cô bận việc đi, khi nào rảnh lại nói sau.” Susanna về phòng của mình.Nhưng cô ta vẫn phái người nhìn chằm chằm chỗ Hoa Chiêu, xem cô đi gặp ai.Đây cũng là nhiệm vụ O’Neill yêu cầu, giám sát Hoa Chiêu và Diệp Thư.Việc này cô ta làm rất nghiêm túc, là vì cô ta muốn gặp lại Tô Hằng.Hoa Chiêu mời hai cha con nhà họ Kim đi vào phòng khách.“Đã lâu không gặp nhưng hai vị vẫn như xưa.” Hoa Chiêu chủ động cười chào hỏi.Đối với người mang tiền đến cho cô, cô vừa nhìn đã thấy vui.“Bà Diệp mới đúng là đã lâu không gặp nhưng vẫn như xưa, còn chúng tôi đã già rồi.” Kim Anh Hoa cười nói sang sảng.Ông ta hơi ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu, người phụ nữ trước mặt mới thật sự là không hề thay đổi chút nào, bề ngoài vẫn giống hệt như xưa.Đã qua rất nhiều năm, cô ta còn sinh nhiều con như thế, sao lại chẳng hề thay đổi chút nào? Xem ra rượu thuốc của cô đúng là có chỗ thần kỳ.“Hôm nay ông Kim đến đưa tiền cho tôi sao?” Một câu của Hoa Chiêu làm Kim Anh Hoa hoàn hồn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận