Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 121 - Đừng Dừng Lại.



Chương 121 - Đừng Dừng Lại.



Chương 121: Đừng Dừng Lại.Ở trong sân đều là những chuyên gia trẻ tuổi và có thực lực, sau nửa giờ làm việc, trong sân nhà họ Diệp xuất hiện một vài hố lớn sâu hơn 2m.Những người nhảy xuống giếng cũng chuyển ra được một đống bùn, chất cao như một núi nhỏ bên hông giếng.Trái tim vốn đã nâng lên của Diệp Chấn Quốc nhẹ nhàng buông xuống, những thứ trong giếng này là do chính mình tự đổi được và ném vào, nó sâu ở mức đáng lẽ phải đào được từ lâu.Ông nhìn Diệp Thâm thần sắc trấn định tự nhiên.Ánh mắt hai người chạm nhau trong mưa.Diệp Chấn Quốc trong nội tâm vừa kiêu ngạo lại tự hào.Thằng nhóc này từ lúc nào đã đem cái rương hòm vàng bạc tìm ra và đổi nơi cất giấu? Cái nhà này thời điểm ông vừa mới nhận đến tay đã lặng lẽ kiểm tra, mấy chỗ chôn dấu năm đó đều không có dấu vết bị đào động.Sau khi ngôi nhà chuyển đến tay Diệp Thâm, nó cũng chỉ tới đây đi lại vài lần, chưa từng ở lại qua đêm.Có phải gần đây không? Khi nghe nói về tình huống của nhà họ Tào không?Lúc trước có người nói với ông rằng nhà họ Diệp đã bị sập, họ vội vã chạy đến và cử một số người ra để hỏi thăm tin tức trên đường đi.Hiện tại người Diệp gia ngồi ở trong sương phòng thông qua cửa sổ mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tin tức chính cũng liên tục không ngừng mà báo cáo tới.Nhà họ Diệp có sập, nhưng sập nhà vừa mới đổi về trong tay, nhà của Tào gia.Tại sao nhà Tào gia đang tốt như vậy lại sụp đổ? Kết hợp với tình hình hiện tại, những người thông minh biết lý do.Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu lại có rất nhiều tin tức được truyền đến thông qua cảnh vệ viên của mình.Tôn Tiền đứng ở dưới mái hiên, không có ngăn trở.Hắn ta không có tư cách ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, đừng nói hắn không có, ngay cả Hạ tiên sinh cũng không có vốn liếng để đối đầu với Diệp gia.Tiên sinh nói, bọn hắn hành động lần này mấu chốt là tìm được đồ, chỉ cần tìm được, Diệp gia không có việc gì cũng bị cạo ra một lớp da.Nhưng phải nhanh chóng!Diệp gia tuyệt đối không mặc cho bọn hắn xoa tròn bóp méo, cho bọn hắn muốn đào vài ngày, muốn đào như thế nào, muốn đào tới khi nào? Đây không phải là Diệp gia, đó là con bê gia.Tôn Tiền biết rõ rất nhanh sẽ có người khác cao cấp hơn đến ngăn hắn lại, hắn phải tìm được đồ trước khi có người đến."Mau mau nhanh!" Tôn Tiền tự mình xuống dưới giám sát, thúc giục mọi người động tác nhanh hơn.Toàn bộ cây nho đã được đào ra và đặt sang một bên. Diệp Thâm đứng ở bên cạnh cái cây, nhìn chằm chằm vào mấy người.Một số người bắt đầu cẩn trọng hơn, không dám làm tổn thương bộ rễ, về sau trồng lại, không có vấn đề gì.Diệp Thâm đứng ở chỗ này cũng không có rời đi, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một lời bà nội từng vô tình nói với hắn.Khi còn nhỏ, bà ngoại thường kéo anh đến dưới tán cây nho và yêu cầu anh chạm vào cành nho, nói với anh rằng đây là báu vật nên anh phải trân trọng, tương lai nếu muốn đào nó ra, phải chính anh tự mình đào.Giờ nghĩ lại, dưới gốc cây này chắc chắn không đơn giản chút nào.Tuy nhiên, họ đã đào sâu 3 mét dưới gốc cây vẫn không thấy gì, hy vọng có thứ gì đó bên dưới không lớn rồi, vì đã đào trúng mạch nước ngầm rồi.Bình thường sẽ không có ai mang thứ đó giấu sâu như vậy, có lẽ lúc chôn xuống không sao, nhưng là không biết lúc nào sẽ xuôi dòng trôi đi nha.Trái tim của Diệp Chấn Quốc buông xuống phần lớn, chỉ cần thứ này không tìm được, những vấn đề khác đều không lớn.Diệp Thâm thấy ở đây không có chuyện gì, liền đứng ở bên cây nho nhìn vài người rốt cục di chuyển đến nơi mà mấy ngày trước anh và Hoa Chiêu đã chôn bảo vật.Trong chốc lát phải nói như thế nào đây?Nói là mấy trăm năm trước một vị tổ tiên lưu lại không được, những bức tranh cổ kia mặc dù đã lâu đời, nhưng là anh và Hoa Chiêu đã gói chúng cùng những cái...kia vàng thỏi đồng bạc lại với nhau, đồng bạc ở bên trong có mấy Viên đầu (*đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc.), lịch sử không dài lắm và rất khó giải thích.Vậy thì, là Lưu gia a!Cái tiền viện này trước khi một lần nữa trở lại trong tay bọn họ, cũng đã trải qua 5 chủ nhân khác, trong 18 năm, 5 gia đình này đã lưu lạc đến những nơi khác, mà nhà họ Lưu là thảm nhất, nhóm thứ nhất đổ xuống cách đây 10 năm, gia đình đã không còn một ai.Thật xin lỗi, chỉ có thể lại để cho bọn hắn vác nồi rồi.Đang nghĩ ngợi, sau lưng đột nhiên có người hô to: "Không xong, đào phải mạch nước ngầm rồi!"Đó là một người đào cây nho.Diệp Thâm quay đầu lại, đám người phía sau cũng đã bò ra khỏi hố, chẳng mấy chốc, chỉ trong mấy giây, nước từ trong giếng dâng lên, càng lúc càng nhiều, liên tục.Cuối cùng, tại gốc cây biến thành suối nước, nước suối phun ra.Mọi người đều trợn tròn mắt.Nước suối chảy mạnh hơn mưa, khối lượng lớn hơn, chỉ trong vài phút đã ngập sân, vài cái hố lớn vừa mới đào trong sân lập tức bị lấp đầy.Vậy thì không có cách nào đào.Đáng tiếc bọn hắn cái gì cũng không tìm được.Tôn Tiền lau đi cái trán dính đầy nước mưa, mồ hôi lạnh vẫn còn dính trong nước mưaNếu như không tìm được gì, nhà họ Diệp nhất định sẽ không chịu sự "oan ức" này, sẽ có người phải nhận lấy lửa giận của bọn hắn.Người này không nghĩ tới, nhất định là hắn.Tiên sinh mặc dù sẽ bảo vệ hắn, nhưng là lần này người bị lột một tầng da biến thành chính hắn."Đào đi, tiếp tục." Diệp Chấn Quốc đứng ở bên cạnh hắn: "Đừng ngừng, hôm nay ngươi không đào ra cái gì, thì đừng đi!""Aha ha. . ." Tôn Tiền gượng cười, vậy mà thật sự thúc dục 20 người tiếp tục đào!Khát khao muốn sống của hắn rất mãnh liệt. . .Hai mươi người ngoan ngoãn di chuyển, nhưng mưa và nước suối trộn lẫn bùn, khi đào sâu đến nửa người thì không thể tiếp tục được nữa.Nhưng là bọn hắn vậy mà vẫn đang kiên trì, cho đến bị người quát bảo ngưng lại."Các người làm gì vậy! Ai kêu các người tới!" Một nhóm người mặc sắc phục xông vào sân và bao vây Tôn Tiền và những người hắn ta mang theo.Tôn Tiền biết rằng nhiệm vụ của mình đã thất bại.Hắn chán nản giải thích cho mọi người biết mình là ai và đến đây để làm gì.Bị mắng một hồi thì bị bắt đi."Chậm đã." Diệp Chấn Quốc đột nhiên hô.Mọi người đều dừng lại nhìn ông."Làm việc phải đến nơi đến chốn, chủ nhiệm Tôn, ngươi mang người đến nhà cháu của ta điều tra vật phẩm phản động, hiện tại khám xét được chưa?" Diệp Chấn Quốc hỏi.Chủ nhiệm Tôn cười gằn: “Bây giờ vẫn chưa tìm được, còn rất nhiều chỗ chưa tìm.” Hắn nhìn căn nhà trong sân.Ngoại trừ phòng chính, tất cả người của hắn đều đã đi vào, nhìn thoáng qua, trong phòng trống rỗng không có gì khả nghi, nhưng dưới lòng đất vẫn chưa đào."Tới tới tới, vậy ngươi tiếp tục!" Diệp Chấn Quốc quát: "Ngươi hiện tại lại tiếp tục khám xét, tìm xong thì cho ta kết quả đi!"Trong nhà, ông khá tin tưởng, họ chưa từng chôn cất vật gì trong nhà."Diệp Danh, đi đem cửa mở ra, lại để cho mấy người hàng xóm tiến vào làm chứng." Diệp Chấn Quốc nói.Diệp Danh lập tức đi mở cửa lớn, ngoài cửa, thật sự có rất nhiều người cầm ô vây xem.Nhà Tào gia sụp, Diệp gia bị người đào, náo nhiệt lớn như vậy, sao có thể bỏ qua.Khi được Diệp Danh mời, mọi người ngập ngừng theo vào."Diệp lão, như vậy không tốt lắm đâu? Bọn hắn nếu cũng đem nhà ở của ngài đào sụp làm sao bây giờ?" Về sau có người khuyên, hắn tự nhiên đứng về phía Diệp Chấn Quốc."Đây không phải có chuyên gia sao? Đồ chôn trong nền móng, không cần phải đào nó ra mới có thể tìm, phải không? "Diệp Chấn Quốc hỏi hai chuyên gia co lại trong đám người.Cả hai không dám nhìn ông, mà chỉ gật đầu."Vậy thì nhanh lên nhìn! Xem hết rồi cho ta cái kết quả! 2 cái chuyên gia không đủ, hãy đem tất cả chuyên gia đều gọi tới cho ta! Trả cho nhà họ Diệp ta một cái trong sạch! Tránh khỏi những người khác mỗi ngày nhớ thương, còn cho rằng nhà ta có bảo bối gì!"Diệp Chấn Quốc hô xong, liền có năm sáu chuyên gia đến thăm rồi.Đây là ông trước đó cho người mời đến đấy.Ông muốn tốc chiến tốc thắng, ở trước mặt của mọi người đem chuyện này chấm dứt rồi, tránh khỏi những người khác nhớ thương.Bao gồm một số người trong nhà họ Diệp sau lưng ông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận