Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 261 - Nhà Máy Thực Phẩm.



Chương 261 - Nhà Máy Thực Phẩm.



Chương 261: Nhà Máy Thực Phẩm.Có một nhà máy thực phẩm nhỏ ở huyện, không sản xuất bất kỳ thứ gì cao cấp mà chỉ chế biến ngũ cốc, xay mì, đập mấy loại hạt lớn, làm bún và nhân tiện làm một số bánh quy và bánh ngọt.Đây là thứ cần có cho cuộc sống của người dân, tự cung tự cấp vì không thể vận chuyển ra bên ngoài.Cái nhà máy loại nhỏ này Hoa Chiêu trước kia cũng không có chú ý đến, đương nhiên cũng vì cô căn bản chưa từng đi dạo trên huyện.Hiện tại xưởng trưởng nhà máy thực phẩm một bên gặm hạt hướng dương, một bên bị kéo vào phòng."Đây là xưởng trưởng nhà máy thực phẩm của huyện chúng ta, Tôn Hồng Binh." Vương Mãnh giới thiệu với Hoa Cường.Tôn Hồng Binh trên đường đã nghe nói về Hoa Cường cùng Hoa Chiêu rồi, hiện tại nhìn thấy người, vội vàng đem hạt hướng dương cất cẩn thận vào trong túi, cùng Hoa Cường chào hỏi.Lão lãnh đạo của Vương Mãnh, quân công chương treo đầy trước ngực lão anh hùng, hắn không dám lãnh đạm.Còn có phụ nữ có thai xinh đẹp đứng bên cạnh, hắn cũng nhanh chóng chủ động chào hỏi.Vương Mãnh là người thẳng thắn, mấy người hàn huyên vài câu, ông liền vào vấn đề chính."Người ở đây rồi, anh hãy cho câu lời chắc chắn." Vương Mãnh nói ra.Chuyện rất đơn giản, ông muốn đem hạt hướng dương bán cho nhà máy thực phẩm, hơn nữa "chỉ đạo" Tôn Hồng Binh đóng gói tốt bán ra, chẳng những có thể dùng kiếm tiền, còn có thể có lợi cho thanh danh, chuyện thật tốt!Nhà máy thực phẩm sản xuất ra những món ăn ngon tất nhiên phải nhờ đến xưởng trưởng nhà máy.Tôn Hồng Binh đã nhìn thấy hộp giấy đưng hạt hướng dương được gói kỹ trên mặt bàn, hắn cầm lên quan sát thoáng một phát: "Cái này không được, quá đơn sơ rồi, hơn nữa đễ bay hơi, hạt hướng dương để không được vài ngày liền ỉu rồi, không thể ăn ngon nữa, chúng phải được đóng gói kín đáo hơn."Hoa Chiêu đương nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng đóng gói kín không phải rất đắt ư, nhựa plastic rẻ tiền để đóng kín, cô không biết đi đâu tìm.Bánh bích quy trong huyện của bọn họ được đóng trong hộp sắt đấy, hoặc là hàng rời đấy, đều không có dùng đến một cái túi nhựa đây này.Các cách gói kín khác như bình thủy tinh và can sắt, có vẻ không phù hợp với hạt dưa.Tôn Hồng Binh chằm chằm vào "Hương dương thơm" trên mặt bàn, trong miệng cũng không có nhàn rỗi, càng gặm trong lòng càng nắm chắc."Tôi sẽ đi vào trong thành phố, tìm cậu mình, nói ông ấy tìm cho tôi một ít bình sắt đến! Lại nhờ ông ấy giúp tôi liên hệ nhà máy in ấn, in một ít nhãn hiệu, thành phẩm, không đến 2 mao tiền!"Cậu của ông ta làm việc trong một nhà máy thực phẩm trong thành phố và vẫn là một lãnh đạo nhỏ.Nhà máy thực phẩm trong thành phố cao cấp hơn nhiều so với nhà máy thực phẩm ở huyện nhỏ này. Họ làm đồ hộp! Thịt hộp! Chỉ sử dụng lon thiếc, nên có rất nhiều lon thiếc.Mấy hôm trước nghe ông ấy nói đợt lon thiếc vừa rồi đặt hàng nhiều quá mà thịt bò không đủ cung cấp, giờ những lon lớn đặt riêng cho thịt bò đang tồn đọng trong kho. Lãnh đạo mấy ngày này nhìn ai cũng không vừa mắt.Ông ta có thể giúp họ giải quyết 1 vạn cái một lúc, ông ta sẽ chính là đại công thần ah! Những lon thiếc đó được ước tính là không đủ 1 vạn cái.Càng nghĩ, Tôn Hồng Binh càng vui vẻ nhìn chiếc giỏ trên mặt đất và nói: "Nếu có thể tin tưởng tôi, những hạt này sẽ chia đôi cho tôi. Trong 3 ngày, nếu không có chuyện xảy ra, tôi sẽ cho các người câu trả lời! ""Tôi mặc kệ ngài bán bao nhiêu tiền, nhưng đầu vào của chúng tôi là 1 đồng tiền một cân." Hoa Chiêu nói ra. Cái gì bình sắt, nhãn hiệu, thành phẩm cô không chịu trách nhiệm, cô chỉ bán nguyên vật liệu đấy.Tôn Hồng Binh có chút xấu hổ, ông ta vừa rồi thật muốn đem 2 mao tiền cùng cô chém một chém, như vậy ông ta càng yên tâm hơn. Nhưng là, 1 đồng tiền cũng không phải đắt lắm.Ông ta là làm thực phẩm đấy, gặp nhiều món ăn đắt đến không hợp lý, nói thí dụ như hoa quả đường kẹo, thành phẩm bao nhiêu tiền một cân ông ta cũng xấu hổ mà nói ra, nhưng lúc bán mà nói rẻ nhất là 4 đồng tiền một cân, nguyên liệu của kẹo sữa cũng không có bao nhiêu tiền, lại muốn bán 10 mấy 20 đồng một cân, còn bị điên cuồng đoạt lấy.1 đồng tiền 1 cân hạt hướng dương ăn ngon như vậy, quả thực rẻ chết rồi."Được, tôi đã biết, có tin tức gì, tôi sẽ nói cho Vương Mãnh." Tôn Hồng Binh nói xong, tìm túi không khách khí mà lấy nửa giỏ hạt hướng dương rồi rời đi.Hoa Chiêu nhìn nửa giỏ còn lại nói: "Chú, lúc này thật đúng là đều đưa cho chú rồi."Vương Mãnh vừa cắn hạt hướng dương vừa ha ha cười, muốn từ chối mà nói không ra, ăn quá ngon rồi! Nếu như dựa theo kế hoạch cũ bán cho cung tiêu xã mà nói ông còn có thể mua về ăn, lại để cho tên Tôn Hồng Binh này cầm đi, ông liền không nhất định có thể mua được nữa.Tôn Hồng Binh vẫn là quá non, ông cũng không tin những hạt hướng dương này nếu lọt vào cậu hắn lại còn có thể đi ra.Nhưng vừa rồi ông không nói gì, không quan tâm bán cho ai, chỉ cần bán được là được.Ở bên trong giỏ còn lại chưa đến 30 cân, Vương Mãnh cười trong chốc lát nói ra: "Chú liền không khách khí với cháu." Tý nữa ông chạy ra mua một ít thịt, để cho bọn họ lúc về mang theo.Nói xong chuyện hạt hướng dương, Vương Mãnh rốt cuộc hỏi đến vấn đề ông càng quan tâm hơn: "Một nhà Hoa Sơn hiện tại như thế nào rồi? Có tìm hai người gây phiền toái không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận