Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 600 - Không Chỉ Đơn Giản Là Kiếm Tiền



Chương 600 - Không Chỉ Đơn Giản Là Kiếm Tiền



Chương 600: Không Chỉ Đơn Giản Là Kiếm Tiền"Loại hạt giống hướng dương kia ở đâu ra vậy?" Diệp Danh hiếu kỳ nói.Vấn đề này kỳ thật đã có ở trong lòng anh thật lâu rồi, chỉ có điều luôn bề bộn công việc nên đã không rảnh hỏi.Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi rồi.Hoa Chiêu dùng hết công lực của mình để khiến bản thân có thể tỏ ra thật tự nhiên trước mặt con hồ ly Diệp Danh này."Từ quê mang tới." Hoa Chiêu nói ra.Lúc ấy bọn họ dọn nhà, ngoại trừ những đồ đáng giá, thì những vật khác đều là để xe lửa chở tới đây đấy, thật nhiều bao tải.Lúc ấy là Diệp Danh giúp đỡ chở về nhà đấy, anh có lẽ cũng biết.Cũng là bởi vì cũng biết, Diệp Danh mới dùng ánh mắt là lạ nhìn cô cười nói: "Anh tuy không phải nông dân, không hiểu nhiều về thời tiết bốn mùa, không biết lúc nào trồng hạt hướng dương, lúc nào thu hạt, nhưng trong bao tải có phải hạt hướng dương hay không anh vẫn biết đấy. Những bao tải kia, tất cả đều là rau khô, sức nặng cùng hình dạng đều không giống hạt hướng dương đấy."Hoa Chiêu...Cô đột nhiên cười: "Làm khó anh cả đã lâu như vậy, còn nhiều bao tải như vậy mà vẫn còn nhớ rõ, em còn nhớ không nổi ~ "Về phần hạt hướng dương đến cùng làm sao lại có, cô sẽ không nói, không bao giờ nói! ~Với tư cách anh cả, anh ấy có thể làm gì cô?Hoa Chiêu hiện tại không chột dạ, ngược lại sinh ra một chút ngang ngược.Đều là do người Diệp gia nuông chiều thành thói quen rồi…Diệp Danh nhìn cô nháy mắt mấy cái, cũng cười: "Được rồi, không muốn nói thì đừng nói, ai mà không có chút bí mật…Vậy em còn có loại hạt hướng dương này sao? Có thể đơm hoa kết hạt sao."Lúc này đổi thành Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh cả muốn bao nhiêu?"Diệp Danh cũng nhỏ giọng hỏi cô: "Em có bao nhiêu?""Cái này, phải xem anh cả muốn làm gì."Diệp Danh nhìn cô đột nhiên cười ha ha.Trên thực tế, cô em gái trong mơ của anh nên như thế này, nũng nịu đáng yêu, ranh ma quỷ quái, nghịch ngợm thích làm nũng, như một búp bê, giống như con mèo hoang.Kết quả mẹ lại sinh ra một con khỉ nhỏ…Đừng cười, Diệp Thư khi còn bé có nhũ danh là khỉ con đấy.Lúc Miêu Lan Chi sinh Diệp Thư điều kiện không tốt, có thể nói đó là một năm gian khổ nhất của nhà bọn họ, bà mang thai không được ăn uống tốt, Diệp Thư sinh ra vừa đen vừa gầy, 3 cân 8 lượng, thiếu chút nữa nuôi không được.Về sau nghe theo lời người xưa, muốn dễ nuôi, hãy đặt tên khác phù hợp hơn.Kết quả có thể là số mệnh đã định, tính cách Diệp Thư cũng như tên, toàn bộ tuổi thơ đều nhảy lên nhảy xuống né đòn, làm cho mọi người không thể sống yên ổn được.Về sau bị Miêu Lan Chi cưỡng chế nhét vào đoàn văn công, lâu dần, vậy mà giống như một người…Không, như một cô gái rồi.Nhưng không phải như mong ước của Diệp Danh là cô em gái mềm mại đáng yêu, mà là một nữ chiến sĩ."Anh muốn tìm cho em một mảnh đất, cho em quang minh chính đại mà trồng hạt hướng dương, kiếm thật nhiều tiền!" Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu trừng lớn mắt, có ý tứ gì? Hiện tại đã có thể sao?"Hạt hướng dương kia anh đã nếm qua, coi như không tệ, nói là ngon nhất thế giới cũng không đủ, dù sao anh cũng chưa ăn qua loại nào tốt hơn." Diệp Danh nói ra: "Trước kia anh cũng đã cầm đi một tí ra ngoài tặng lễ, em nhớ rõ không?"Hoa Chiêu gật đầu, đó là lúc lễ mừng năm mới.Diệp gia cũng muốn đi thăm nhà tặng lễ, nhưng phải rất chú ý lễ vật đưa đi tặng, phải có tâm ý, lại không thể đáng giá, lại để cho người ta nắm chặt mái tóc.Diệp Danh liếc mắt liền chọn trúng hạt hướng dương của cô.Hạt hướng dương này đưa ra ngoài, tuyệt đối có thể nịnh nọt.Quả nhiên, tiếng vọng rất mãnh liệt, sau đó còn có mấy đại lão muốn hạt hướng dương của anh.Thẳng đến khi hạt hướng dương của Hoa Chiêu đã bán xong, anh mới không đứa qua bên kia nữa.Nhưng động tác của anh thực tế chưa từng dừng lại, anh luôn suy nghĩ một phương pháp thích hợp, có thể quang minh chính đại mà lợi dụng hạt hướng dương này.Nhưng chuyện này có chút khó, anh lại bận rộn nên đã kéo dài cho tới bây giờ, mới được anh để mắt tới."Sau đó thì sao?" Hoa Chiêu truy hỏi."Anh cảm thấy được hạt hướng dương này, không riêng người Châu Á chúng ta ưa thích, người ngoại quốc khẳng định cũng ưa thích." Diệp Danh nói đến: "Hiện tại trong tay chúng ta đã có một vũ khí tốt có thể kiếm được ngoại tệ, phải lợi dụng thật tốt. Nó không chỉ đơn giản là kiếm tiền. "Hoa Chiêu hiểu rằng đây là thời điểm ngoại tệ vô cùng khan hiếm, chỉ cần có thể kiếm được ngoại tệ, bên trên sẽ mở cửa thuận lợi hơn.Hơn nữa có một số người ngoại quốc thật sự rất thích gặm hạt hướng dương, bắt đầu từ những năm 50, các loại hột hạt đã trở thành một loại thực phẩm xuất khẩu quan trọng."Chính xác là như thế nào? Có lợi cho ta không?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh buồn cười, Diệp gia bọn họ chính là đang thiếu loại người này, yêu tài, còn có đạo đức đấy."Đương nhiên." Anh nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận