Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1103 - Trở Về Chăm Sóc.



Chương 1103 - Trở Về Chăm Sóc.



Chương 1103: Trở Về Chăm Sóc.Người Miêu gia đi ra, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, mà ngay cả bàn của mấy đứa nhỏ cũng không còn tiếng cười đùa.Không khí có chút nặng nề.Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ của nhà nào đó.Như một tín hiệu, hàng xóm, gần gần xa xa cũng vang lên tiếng pháo nổ.Đây là tiếng pháo trước bữa tối.Hoa Chiêu lập tức nói với bọn nhỏ: "Nhanh, đi ra ngoài bắn pháo hoa, thím đã chuẩn bị cho các cháu rồi.""Vạn tuế!" Bọn lập tức hoan hô chạy đi.Hoa Chiêu lại nói với Diệp Thần cùng Diệp Lị: "Mau đi ra trông bọn hắn."Diệp Thần lôi kéo Tôn Diễm đi ra ngoài rồi.Diệp Anh cũng đi ra ngoài xem bọn nhỏ.Trương Quế Lan nhìn nhìn rồi cũng đi ra ngoài.Hiện trong phòng chỉ còn lại mấy người lớn, không khí đã khá hơn nhiều.Tất cả mọi người đều đã trải qua chuyện đó, không cần xấu hổ.Thân thể Miêu Lan Chi liền buông lỏng.Từ khi người Miêu gia đến, bà vẫn luôn căng cứng.Bên ngoài vang lên tiếng nổ vang không ngừng, trên bầu trời tràn ngập sắc pháo hoa, tuy so với đời sau màu sắc đơn giản hơn rất nhiều, nhưng vào lúc này đã thật rực rỡ.Các trẻ em liên tục hoan hô, lại vang lên tiếng cười đùa.Trong phòng những người lớn cũng cười rộ lên.Người Diệp gia cũng là người bình thường, bận rộn cả đời, cuối cùng cũng là vì bọn nhỏ.Thấy bọn chúng khỏe mạnh trưởng thành, thật vui vẻ, cũng không có phiền não nữa rồi.Hoa Chiêu chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, đủ bọn hắn bắn nửa giờ đấy, cho nên những người lớn cũng không chờ bọn chúng nữa, bắt đầu ăn.Diệp Chấn Quốc phát biểu một vài câu ngắn gọn như thường lệ, và mọi người cũng yên tĩnh mà đã ăn xong bữa cơm tất niên này.Sau đó mọi người tách ra.Có người trở về đi ngủ, có người xem tivi, có người tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm.Miêu Lan Chi liếc mắt ra hiệu với Diệp Danh cùng Hoa Chiêu, đem hai người gọi vào phòng.Đi vào lại không nói lời nào, chỉ ngồi ở chỗ kia, cảm xúc có chút bất an.Hoa Chiêu biết bà ấy đang nghĩ cái gì, nhưng cô cảm thấy mình tới hỏi cũng không thích hợp.Cô nhìn Diệp Danh.Diệp Danh hỏi: "Mẹ muốn đi thăm ông ta?"Miêu Lan Chi dường như lại càng hoảng sợ, lập tức nói ra: "Không, không muốn. . . ."Nhưng rõ ràng bà ấy đang rất do dự, bà ấy muốn đi.Rốt cuộc cũng là cha mình, sắp chết rồi, bà ấy muốn đi nhìn mặt một lần.Năm đó lúc mẹ qua đời, bà ấy đã không trở về nhìn mặt lần cuối.Mỗi lần nhớ tới, luôn vụng trộm mà khóc ướt gối.Loại tiếc nuối này, thực khó chịu đến tận xương.Hoa Chiêu thở dài, loại cảm giác này cô hiểu, kiếp trước cha mẹ cô cũng đột ngột qua đời, cô cũng không được gặp họ lần cuối, mỗi lần nhớ tới đều tiếc nuối thống khổ."Vậy thì đi gặp." Cô nói ra: "Gặp mặt một lần mà thôi, chỉ đến gặp không có nghĩa là chúng ta đã cùng Miêu gia hoà giải.”."Chỉ cần mẹ kiên định lập trường, không bị bọn hắn đầu độc, đừng nói gặp một mặt, dù là mỗi ngày gặp, còn ở lại chiếu cố thì thế nào? Bọn hắn vẫn là bọn hắn, chúng ta vẫn là chúng ta."Miêu Lan Chi nước mắt lóng lánh, bà có chút kích động nói: "Thật sự có thể chứ?" Còn có thể chiếu cố?"Đương nhiên có thể." Diệp Mậu đẩy cửa tiến đến: "Rốt cuộc cũng là cha mẹ ruột của bà, trước lúc lâm chung chăm sóc ông ta cho tốt cũng là việc nên làm đấy, bà đi đi."Đã có Diệp Mậu ủng hộ, Miêu Lan Chi bổ nhào vào trong ngực ông ấy khóc lớn lên.Diệp Mậu xấu hổ mà tay cũng không biết để vào đâu, ánh mắt nhìn Diệp Danh lại nhìn Hoa Chiêu.Diệp Danh cùng Hoa Chiêu lập tức lui ra.Đứng ở trong sân, còn có thể nghe thấy tiếng bọn nhỏ cười đùa.Bọn chúng vội vàng ăn cơm rồi lại đi ra ngoài đốt pháo.Pháo hoa đã nổ hết, Hoa Chiêu lại chuẩn bị cho bọn chúng rất nhiều pháo bông, còn có pháo xịt, thích hợp cho bọn nhỏ chơi.Mà lễ mừng năm mới, cao hứng nhất cũng chỉ có mấy đứa nhỏ.Nhất là mấy đứa nhỏ ở thời đại này.Chờ đến đời sau đồ chơi phong phú, cuộc sống giàu có, mỗi ngày đều như lễ mừng năm mới, nên đến lễ mừng năm mới lại lộ ra có chút không có ý nghĩa rồi.Hoa Chiêu mỉm cười mà đứng ở xa xem một lát, Diệp Danh lại gọi cô."Diệp Giai hắt xì là có chuyện gì vậy? Em dùng cái gì đó?" Anh hiếu kỳ nói.Hoa Chiêu. . . . .Không thừa nhận a, có chút quá giả dối.Diệp Giai là tới gần cô mới bắt đầu hắt xì đấy, hơn nữa hắt hơi một đường hơn mấy chục cái cũng không có dừng lại, vừa thấy đã biết không bình thường."Em dùng vật này." Hoa Chiêu từ trong túi quần lấy ra một lọ thuỷ tinh nhỏ như ngón út, miệng lọ có lỗ nhỏ như những lọ đựng đồ gia vị.Cô mở ra lắc một cái.Diệp Danh liền ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, rất nhạt, không khó ngửi thấy.Nhưng một giây sau anh cũng bắt đầu hắt xì, từng cái liên tục không dừng lại được.Sau mười cái, rốt cuộc cũng ngừng.Hoa Chiêu vừa rồi chỉ lắc rất nhẹ.Hắt hơi một hai cái sẽ rất thoải mái đấy, hắt nhiều hơn, có thể hắt đến chết người.Diệp Giai ra khỏi cửa một lát cũng dừng lại rồi, nếu để cho cô ta hắt hơi tiếp, có chết hay không cũng không nhất định, nhưng sẽ sinh non."Ai nha ông trời ơi." Diệp Danh lấy ra khăn tay, lau nước mũi nước mắt của mình: "Em thật sự là, cái gì cũng nghiên cứu!""Em là chuyên gia thực vật nha." Hoa Chiêu cười nói.Cô thường xuyên nghiên cứu mấy thứ kỳ kỳ quái quái cho Diệp Thâm.Cứu mạng, hay hại người đều có.Không quá giới hạn, cũng cho Diệp Danh một ít.Anh cả cũng cần cứu mạng, cần hại người. . . ."Đây là đồ tốt, chia cho anh một chút." Diệp Danh lau nước mắt nói.Đây quả thực là thần khí không đả thương người lại để cho người mất đi sức chiến đấu."Ha ha, em cũng biết là đồ tốt." Hoa Chiêu đem cái lọ trong tay trong tay trực tiếp đưa cho anh ấy: "Anh đã thấy rồi đấy, một phút đã hắt hơi 10 cái, em cảm thấy nhiều nhất là từ 10 cái trở xuống, nếu nhiều hơn đầu óc của đối phương cũng bị phun ra.""Gần sang năm mới lại nói chuyện máu me như vậy." Diệp Danh buồn cười, cẩn thận tiếp nhận lọ."Quay đầu lại anh sẽ đưa cho em thêm một ít chai lọ chất lượng hơn tới, dùng lọ thủy tinh quá dọa người rồi, lỡ may bị vớ, quả thực muốn chết." Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu cười cười nói cảm ơn.Đặt ở trong tay người khác khả năng muốn chết, nhưng ở trong tay cô, cô có thể lập tức khiến chúng mất đi hiệu lực. Cho nên thủy tinh hay thiếc cũng không sao cả....Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu vừa mới rời giường, liền thấy Miêu Lan Chi ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong phòng khách."Mẹ, chúc mừng năm mới! Mẹ đây là muốn đi chúc tết?" Cô hỏi.Miêu Lan Chi lắc đầu, lại gật đầu, nói với cô: "Con mau ăn cơm, ăn xong đi cùng mẹ."Hoa Chiêu nhìn thấy sự khẩn trương trên mặt bà ấy liền đoán được, bà ấy là muốn đi Miêu gia, thăm Miêu Cương.Vậy cô xác thực phải đi theo, tránh cho Miêu Lan Chi bị bọn hắn ăn hết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận