Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 247 - Tận Hưởng Nỗi Đau.



Chương 247 - Tận Hưởng Nỗi Đau.



Chương 247: Tận Hưởng Nỗi Đau.Hôm nay tới chính là Hoa Đại Ngưu.Hắn ở xung quanh bên ngoài tìm một vòng, vẫn không phát hiện hai người Hoa Chiêu, Hoa Cường, hắn liền đoán được, hai người này có khả năng căn bản không ở xung quang, mà là tiến vào sâu trong núi.Hắn cẩn thận tìm kiếm dấu vết trên mặt đất, và đi vào theo.Đi được hơn một tiếng đồng hồ, thấy Hoa Cường đang ngồi nghỉ một mình dưới gốc cây óc chó, bên cạnh có một cái giỏ đựng đầy quả óc chó.Hắn quan sát từ phía xa rất lâu, nhưng không thấy bóng dáng Hoa Chiêu, cũng không thấy Hoa Cường đi tìm Hoa Chiêu.Hoa Chiêu không có ở đây.Chỉ có một mình Hoa Cường.Hô hấp của hắn lập tức nặng hơn, xoay người giấu mình ở phía sau một thân cây.Bọn họ có ý định trừng trị Hoa Chiêu, nếu Hoa Chiêu xảy ra chuyện gì, Hoa Cường cũng bị tức chết.Nhưng nếu ngược lại thì sao? Nếu Hoa Cường có xảy ra chuyện thì sao, Hoa Chiêu thương tâm quá độ, sẽ có chuyện gì? Ngay cả khi cô ta không sao, lại chỉ có một mình, vậy sẽ rất dễ dàng để thu thập.Hơn nữa nếu Hoa Cường chết rồi, Hoa Chiêu là một người đã gả ra bên ngoài, có tư cách gì mà chiếm lấy nhà Hoa Cường? Hơn nữa nghe nói cô ta muốn theo quân, cũng sắp phải đi rồi, nhà của Hoa Cường kia, chính là của bọn hắn rồi.Ba con trai của hắn đều không nhà để kết hôn đây này!Lại đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Hoa Chiêu, Hoa Đại Ngưu thở sâu, lặng lẽ hướng Hoa Cường bước tới.Người con trai trưởng này của Hoa Sơn, luận về tàn nhẫn, một điểm cũng không thua ông ta.Ngay từ đầu, Hoa Cường không có cảm giác được gì, nhưng chờ hắn đến gần, cỗ sát khí làm cho người ta sởn hết cả gai ốc ập đến, ông lập tức cảnh giác, chuẩn xác mà bắt được vị trí của Hoa Đại Ngưu, đã nhìn thấy một thân ảnh đang lén lút tiến tới.Hoa Cường tiện tay nắm lên một quả óc chó liền ném tới.Quả óc chó còn vỏ màu xanh rất lớn, rất nặng, đúng lúc nện trúng trên trán Hoa Đại Ngưu, hắn ai ôi một tiếng.Hoa Cường cũng đã biết rõ là ai rồi.Ông quơ lấy cái liềm trên mặt đất đứng lên."Không nghĩ tới còn là một người." Hoa Cường nói. Ông ngay từ đầu còn tưởng rằng là một con thú dữ, lão hổ gấu đen cái gì đấy.“Không, không phải người, chỉ là một súc sinh.” Hứa Cường nói một cách châm chọc.Cái kia sát khí, Ông sẽ không nhận thức sai được, cái người này, muốn giết ông.Hoa Đại Ngưu ah Hoa Đại Ngưu, rốt cuộc cũng là họ Hoa, bọn họ là quan hệ huyết thống, hơn nữa lại là quan hệ huyết thống rất gần.Hoa Cường trong nháy mắt tâm tình phức tạp.Hoa Đại Ngưu từ trong bụi cỏ đứng lên, treo một khuôn mặt tươi cười nói: "Hoá ta là bác cả ah, cháu còn tưởng rằng là người ở bên ngoài thôn đến khu vực thôn chúng ta trộm đồ đây này."Hắn tự nhiên mà đi đến gần Hoa Cường, cũng không biết sát khí toàn đã khiến hắn bại lộ."Đứng yên ở đó, đừng nhúc nhích!" Hoa Cường dùng cái liềm chỉ vào hắn: "Gần chút nữa, cũng đừng trách ta xem ngươi làm hoa màu mà cắt."Hoa Đại Ngưu sửng sốt, Hoa Cường ngược lại muốn giết hắn? Vậy thì thật là tốt, một chút chột dạ dưới đáy lòng của hắn, triệt để không còn nữa.Lão già này, còn có thể đánh thắng hắn?Hoa Đại Ngưu từ trên mặt đất nhặt lên một tảng đá lớn hướng Hoa Cường ném qua.Hắn vẫn sợ cái liềm trong tay ông đấy.Chiêu này rất ác, Hoa Cường tránh né không kịp, bị ném vài cái, lập tức đầu rơi máu chảy.Hoa Chiêu dùng dị năng vừa mới bao trùm đến nơi đây, nhìn thấy một màn này, lập tức trừng mắt.Cô đem dị năng hóa thành một dòng các sợi mảnh bện lại, toàn bộ vọt tới vị trí của bọn họ.Hoa Đại Ngưu lại xoay người đi nhặt đã, Hoa Cường đã trốn được phía sau thân cây.Đột nhiên, một cây đại thụ răng rắc một tiếng, đứt lìa ra một cành lớn, hướng Hoa Đại Ngưu rơi xuống.Hoa Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn thấy, nhanh chóng né tránh.Nhưng là hắn không phát hiện ra, phía sau hắn một gốc cây đại thụ lớn hơn cũng đồng thời gãy đi, hướng hắn nện tới.Hoa Đại Ngưu phát hiện thì đã chậm, hắn xác định phương hướng, hai tay che đầu, nhảy sang một bên lắn đi.Đánh xuống trên người hắn chỉ là một nhánh cây, tuy cũng rất thô, nhưng so với bị một thân cây to như miệng giếng đánh mạnh lên, cái kia tuyệt đối sẽ mất mạng.Hoa Đại Ngưu lá gan rất lớn, tuy hai tay ôm đầu lăn trên mặt đất, nhưng hắn vậy mà vẫn trợn tròn mắt nhìn xem, xem mình rốt cuộc có thể bị đánh trúng không.Kết quả trong nháy mắt sau đó, hắn không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn mắt, nhìn cái thân cây hắn đã tránh được kia đột ngột uốn éo, thay đổi phương hướng, tiếp tục hướng về phía hắn nà đập tới.Lúc này khoảng cách quá gần rồi, hắn căn bản không kịp trốn, trơ mắt nhìn nó nện ở trên người.Hoa Đại Ngưu lập tức hét thảm một tiếng.Hoa Chiêu tuy vô cùng tức giận nhưng vẫn là người có lý trí, có đạo đức nghề nghiệp nhiều năm vẫn còn, cô không muốn giết người, tuy giết Hoa Đại Ngưu vào lúc này, là phòng vệ chính đáng.Nhưng cô đã điều chỉnh lại góc độ của cây đại thụ và đánh vào chân hắn ta.Để cho hắn sống mà tận hưởng nỗi đau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận