Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1084 - Diệp Thâm Về.



Chương 1084 - Diệp Thâm Về.



Chương 1084: Diệp Thâm Về."Bác gái, không có sương phòng. . ." Tôn Diễm nói ra."A." Bác gái hàng xóm kia đột nhiên cười một tiếng: "Các người ngày đó nói chuyện âm thanh cũng không nhỏ, mọi người chúng ta đều nghe thấy được, căn nhà kia rõ ràng là có sương phòng đấy." Thật sự là cho mặt không biết xấu hổ, không nên để bà ta vạch trần."Cái sương phòng kia đã trở thành phòng bếp, không bỏ trống, cho nên cháu cũng chưa nói." Tôn Diễm nói."Ai nha, tiểu Diễm thật sự quá xa hoa rồi, sương phòng vậy mà trở thành phòng bếp! Phòng bếp có cái gì quan trọng? Ở cạnh tường viện chỉ cần dựng cái lều để bếp lò không phải là phòng bếp rồi hả?""Hoặc là cháu đem sương phòng dọn ra để cho bác mượn, hoặc là cháu cho bác mượn một gian nhà giữa, tiểu Diễm, khi còn bé cháu đã ăn sữa của bác gái mà lớn lên đấy! Bác gái chẳng lẽ không được cho chút mặt mũi này sao? Dù sao cũng là thuê phòng ở, bác gái trả tiền thuê, không ở không đấy!”"Đợi anh tiểu Cương của cháu tìm được phòng ở mới sẽ chuyển ra! Không chiếm tiện nghi của cháu còn không được sao?"Tôn Diễm tức giận muốn chết, khi còn bé chỉ ăn sữa bà ta một lần, đã bị bà ta nói thành ăn sữa của bà ta lớn lên rồi! Từ nhỏ đến lớn cầm việc này chiếm được bao nhiêu tiện nghi nhà cô ta rồi hả?Lần này tuyệt đối không được!Cô ta không thể đem nhà mình biến thành đại tạp viện!Nói tìm được phòng ở liền chuyển đi? Đó là chuyện không có khả năng.Căn nhà tốt như vậy, nếu như chỉ mình hai nhà bọn họ ở, một nhà Tiểu Cường sẽ vui muốn chết rồi, sao có thể đi.Bà Tôn nghe được âm thanh trong sân liền đi ra."Này bà Triệu, căn nhà kia do đối tượng của tiểu Diễm nhà chúng tôi thuê đấy, cũng không phải của bọn hắn, cho thuê hay không tiểu Diễm không làm chủ được! Tiểu Diễm nếu được làm chủ, một nhà chúng tôi đã sớm vào ở, đâu đến lượt người ngoài?"Lời này so ra cũng hợp lý."Vậy chủ thuê nhà là ai? Để tôi đến nói chuyện." Bà Triệu không thuận theo không buông tha.Tôn Diễm nghĩ không ra biện pháp, đột nhiên cầu cứu mà nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhìn cô ta một cái, đứng ra cười nói: "Chủ phòng là người quen của tôi, không muốn biến căn nhà thành đại tạp viện, đến lúc đó thỉnh thần đến thì dễ mời thần đi mới khó, cho nên không cho hai gia đình thuê."Cô cũng không nói dối, những lời này một chữ cũng không nói sai.Chủ phòng cô thật sự biết, cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn đến thuê còn không cho thuê, trực tiếp bán.Bà Triệu lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu: "Chúng tôi cam đoan sẽ bảo vệ phòng ở kia, không để bị phá hư còn không được sao?""Không được." Hoa Chiêu nói ra.Bà Triệu lập tức liếc cô: "Cô cũng không phải chủ phòng, cô nói không tính! Để tôi đi gặp chủ phòng!"Hoa Chiêu cũng tức đến bật cười, luôn có một số người, tự cho là đúng đến buồn cười, rõ ràng lớn tuổi rồi, vẫn sống rất ngây thơ, bà ta muốn thế nào thì như thế đó.Hoa Chiêu lại không quen như vậy: "Chủ phòng là bạn của tôi, hắn hiện tại xuất ngoại rồi, đem phòng ở giao cho tôi quản lý, tôi có thể định đoạt."Cô thái độ cường ngạnh."Cô!" Bà Triệu nhìn cô tức giận không nói nên lời.Hoa Chiêu nhìn lướt qua mọi người trong sân: "Căn nhà kia chỉ cho một gia đình thuê, người khác cũng đừng nghĩ nhiều."Cô nhìn ra người có ý định thuê phòng kỳ thật không ít.Cho dù không có sương phòng, nhà giữa còn có ba gian đây này!Một câu của Hoa Chiêu đã phá hỏng mọi dự định.Bà ta giận tái mặt, không có ai còn dám cùng cô càn quấy.Quả nhiên, người vốn đang ánh mắt lập loè lập tức thất vọng rồi.Hoa Chiêu còn liếc người Tôn gia.Bà Tôn lập tức chột dạ mà quay đi.Hoa Chiêu cảm thấy có chút kỳ lạ.Người Tôn gia có chút tính toán nhỏ, khôn vặt, nhưng cũng không phải kẻ hay diễn trò, vừa rồi bà Tôn đi ra thay Tôn Diễm "Nói dối", lại nói rất chân thành, giống như căn nhà kia thật sự là do Tôn Diễm thuê.Cô lại nhìn Tôn Diễm.Tôn Diễm cũng dời mắt không dám nhìn cô.Hoa Chiêu nói ra: "Không có việc gì nữa chị đi trước, em cũng đợi sáng ngày mai Diệp Thần tới đón là được rồi.""Tốt, em tiễn chị!" Tôn Diễm lập tức vui vẻ mà tiễn cô ra đại viện.Ra đại viện, Tôn Diễm lập tức lại nhỏ giọng: "Cảm ơn chị dâu hai! Nếu không có chị, hôm nay khẳng định sẽ cãi nhau, nhà em còn đắc tội với rất nhiều người."Vốn chỉ thử một lần, không nghĩ tới Hoa Chiêu lại đem vấn đề ôm lên người mình, thoáng cái đã đem vấn đề triệt để giải quyết!Hoa Chiêu nhìn cô ta, trực tiếp hỏi: "Người trong nhà cũng cho rằng đó là phòng thuê sao?"Tôn Diễm dừng một chút nói ra: "Chị cũng thấy đấy, căn phòng kia không cách âm, người trong đại tạp viện không có bí mật, em sợ nói ra lại để cho người ta nghe thấy.”"Cũng may em không nói thật, bằng không nếu để cho bọn hắn biết căn nhà kia là của em và Diệp Thần, hôm nay đã không thể lừa gạt bọn họ được rồi."Như vậy, bà Triệu đầu tiền là cầu, là mắng, là xỏ lá, kiểu gì cũng phải chen vào nhà cô ta.Hoa Chiêu nhìn cô ta cười cười, gật đầu lên xe đi ra.Kỳ thật, cô ta cũng sợ cha mẹ anh em tham dự vào căn nhà nhỏ của mình?Có thể lý giải, kết hôn, muốn có một thế giới nhỏ thuộc về mình, chuyện bình thường.Nhưng là. . . . Chính mình ở một căn nhà rộng rãi, cha mẹ 8 miệng ăn lách vào bên trong một căn phòng. . . .Nếu như không phải có thâm cừu đại hận, cô sẽ không thể làm ra chuyện như vậy.Nhưng cô vẫn không đánh giá, căn nhà này là Diệp Thần mua đấy, tân hôn của vợ chồng nhỏ, Tôn Diễm không mở miệng kỳ thật cũng rất sáng suốt đấy.Bằng không thì một đại gia đình đều đi vào, rất có thể sẽ quấy nhiễu gia đình nhỏ của cô ta.Cho nên lúc nãy Hoa Chiêu mới ra mặt giúp cô ta.Cô muốn giúp Diệp Thần giữ gìn hôn nhân của hắn một chút.Diệp gia không thể lại thêm một đôi ly hôn nữa rồi. . . . .Nếu không thì gia phong thật sự có vấn đề đây này? Có phải phần mộ tổ tiên không yên ổn?Về đến nhà, lại kiểm tra thêm một lần đồ ăn cho ngày mai, Hoa Chiêu mới thay quần áo nhẹ nhàng thoải mái mà ôm tiểu Thận cùng thằng bé chơi.Tiểu gia hỏa càng ngày càng lớn hơn, càng ngày càng xinh đẹp, nói cũng nhiều hơn, ah ah ah ah theo sát Hoa Chiêu nói chuyện, trêu chọc nó nó lại lớn tiếng bật cười.Chỉ cần nhìn thằng bé mọi phiền não đều tan biến hết.Đột nhiên, tiếng cười của tiểu Thận dừng lại, cái đầu nhỏ "Vèo" cái liền quay ra sau, nhìn về phía cửa ra vào.Thấy người tiến vào liền sửng sốt, sau đó mắt mở càng lớn, đáy mắt chậm rãi biến thành kinh ngạc cùng vui vẻ.Đợi đến lúc Diệp Thâm đứng ở trước mặt thằng bé, nó đã kích động mà khoa chân múa tay vui sướng, "Ah ah" mà gọi anh.Mắt nhỏ như biết nói chuyện vậy.Giống như đang hỏi anh "Trước kia cha đi đâu?" "Sao giờ mới trở về!"Diệp Thâm kinh ngạc cùng vui vẻ mà ôm lấy thằng bé, cười nói với Hoa Chiêu: "Lão tứ thật thông minh, giống em."Bộ dạng cũng càng ngày càng giống, trắng tinh, mắt to như nước trong veo, như một bản sao nhỏ của Hoa Chiêu, anh thương thế nào cũng không đủ.Nhưng mà cũng có chút lo lắng, đây rốt cuộc cũng là bé trai, lớn lên giống bé gái như vậy thì làm sao bây giờ ah.Hoa Chiêu đứng lên treo trên cánh tay anh, không nghĩ tới không phải bị con gái tranh sủng, mà lại bị con trai tranh sủng."Trước kia lúc anh mới trở về đều hôn em trước đấy!" Cô không chịu.Diệp Thâm nháy mắt mấy cái với cô, dùng ánh mắt ra hiệu.Hoa Chiêu không hiểu."Khục khục!" Diệp Chấn Quốc đứng ở cửa ra vào: "Nếu không ông chờ các cháu hôn xong rồi mới vào?"Mặt Hoa Chiêu thoáng cái liền đỏ lên.Nhìn thấy Diệp Thâm quá kích động, lỗ tai cũng không dùng được rồi, căn bản không nghe thấy gì.Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu cười, đằng sau có người ah, bằng không anh đương nhiên sẽ hôn cô trước. . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận