Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 936 - Kịp Thời Dừng Lại.



Chương 936 - Kịp Thời Dừng Lại.



Chương 936: Kịp Thời Dừng Lại.Hoa Chiêu sững sờ, lập tức đánh vào ngực anh, gắt giọng: "Anh biết rõ người giật dây còn không nói sớm!”Diệp Thâm nắm chặt tay cô vuốt vuốt cười nói: "Đây không phải vì thấy bộ dạng suy luận, tinh thần sáng láng của em rất đáng yêu sao."Anh muốn trêu chọc cô, Trương Quế Lan xảy ra việc này, kỳ thật tâm tình của Hoa Chiêu rất không tốt.Ánh mắt luôn sáng ngời cũng tối lại.Cô ấy thay mẹ mình thương tâm khổ sở, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.Anh cũng đã nhìn ra, Hoa Chiêu cũng không cố gắng chống đỡ nữa, ngã vào trong ngực Diệp Thâm, không biết như thế nào, nước mắt liền rớt xuống."Người hữu tình sẽ thành thân thuộc, sao lại khó như vậy..., muốn tìm một người đàn ông tốt, sao lại khó như vậy..., mẹ sao lại khổ như vậy ah."Trương Quế Lan tin vào số phận của mình rồi, bà cảm thấy mình không xứng đáng được hưởng hạnh phúc, cả người đều u ám một vòng.Diệp Thâm một tay ôm cô, một tay ôn nhu mà lau đi nước mắt của cô.Nhưng nước mắt của Hoa Chiêu lại cứ chảy mãi không ngừng.Làm Diệp Thâm đau lòng đến bó tay rồi."Tốt rồi, đừng khóc nữa, anh ở đây, anh vĩnh viễn đều ở đây, người hữu tình vẫn là có thể thành thân thuộc đấy, đàn ông tốt cũng còn nhiều, rất nhiều, lại để cho mẹ chậm rãi tìm, sẽ có ngày tìm được đấy."Hoa Chiêu không lên tiếng, chỉ dựa vào trong ngực anh mà rơi lệ.Ba bảo bảo đột nhiên tay trong tay đi đến.Hoa Chiêu lập tức lau khô nước mắt đứng thẳng người dậy.Cha mẹ không nên xúc động và rơi nước mắt trước mặt con cái, bằng không thì đứa nhỏ sẽ cảm giác bất lức giống như trời sập vậy.Lúc Hoa Chiêu đối mặt với mấy đứa nhỏ, cho tới bây giờ đều là một khuôn mặt tươi cười.Nhưng vừa rồi cô khóc quá nghiêm trọng, cũng không nghe thấy bọn nhỏ đi tới, không kịp chùi hết nước mắt, vẫn bị ba đứa nhỏ nhìn thấy rồi."Mẹ, làm sao vậy? !" Ba đứa bé đồng thời hỏi.Quả nhiên, đều là vẻ mặt hoảng sợ.“Trong mắt mẹ có thứ gì đó, để ba ba thổi thổi.” Hoa Chiêu giận dữ mà trừng mắt với Diệp Thâm.Anh khẳng định đã nghe thấy bọn nhỏ đi tới, cũng không biết nói cho cô một tiếng sao?Diệp Thâm nháy mắt với cô mấy cái, biểu cảm giận dữ của cô cũng đặc biệt xinh đẹp.Anh muốn chọc cho cô tức giận, phát tiết ra, đừng giấu ở trong lòng.Nhưng thật sự làm mấy trò gì đó chọc giận cô, đó là tìm đường chết. . . . Anh cũng không nỡ, cho nên mượn những chuyện nhỏ nhặt này vậy."Mẹ nói dối!" Vân Phi lập tức nói ra: "Sao có thể bị bụi bay vào cả hai mắt được!""Sao lại không, mấy thứ bẩn thỉu rất nhiều đã cùng lúc bay vào cả hai mắt." Hoa Chiêu nói."Mẹ, mẹ đã nói không thể nói dối!" Thúy Vi nói ra.Cẩm Văn không nói lời nào, chỉ là đôi mắt trông mong mà nhìn Hoa Chiêu, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt rồi.Bộ dạng muốn khóc lại không khóc này đặc biệt làm cho người ta đau lòng.Diệp Thâm không chịu được rồi, lập tức bế bé lên.Hoa Chiêu cũng chịu không được rồi, xem ra nói dối vô dụng, xem ra nói dối cấp thấp như vậy cũng vô dụng."Được rồi, mẹ không có gì bay vào mắt, mẹ là vì mang thai, nội tiết tố bị rối loạn, không khống chế được cảm xúc, muốn khóc để phát tiết." Cô nói ra.Mắt ba đứa bé mở lớn, biểu thị không hiểu."Hôm nay chúng ta tới học tập một chút về nội tiết tố. . . ." Hoa Chiêu lôi kéo Vân Phi cùng Thúy Vi đi một bên ngồi xuống, bắt đầu tiết học kiến thức hôm nay.Cô phát hiện cách tốt nhất để ngắt lời chính là dạy chúng khoa học.…Những kiến thức mới luôn khiến ba bạn nhỏ chăm chú lắng nghe.Tương lai nhất định là học bá!Trong lòng Hoa Chiêu rất vui mừng.Đương nhiên, là học tra cô cũng yêu, đều là bảo bảo của cô mà!Sau khi trò chuyện với ba bảo bảo một lúc, tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, và khuôn mặt cô lại được bảo phủ bởi nụ cười rạng rỡ.Mà bọn nhỏ cũng đã tiếp nhận lời giải thích của Hoa Chiêu, rằng việc mang thai khiến người ta rối loạn cảm xúc, đó là hiện tượng bình thường.Không phải mẹ đã xảy ra chuyện gì.Như vậy bọn chúng cũng không sợ nữa rồi.Hơn nữa, có ba ba ở đây, mẹ sẽ không có chuyện gì!Cẩm Văn đột nhiên hôn mặt ba ba một cái.Bé phát hiện từ khi ba ba trở về, mẹ cười nhiều hơn, bé thật vui vẻ.Diệp Thâm thụ sủng nhược kinh.Tiểu gia hỏa này tuy đã tiếp nhận anh, nhưng sẽ không biểu hiện thân mật như vậy.Bé bình thường ngoại trừ hôn Hoa Chiêu, những người khác chưa bao giờ được hôn, kể cả Diệp Danh."Tức giận quá, ghen tỵ quá." Diệp Danh vừa vặn đi đến, đi vào trước mặt Cẩm Văn vô cùng đau đớn nói: "Bác cả thật khổ sở ah! Bác mỗi ngày làm ngựa cho cháu cưỡi, mua đồ ăn ngon, chơi trò chơi với cháu! Cháu cũng không thưởng cho bác một cái hôn, hắn dựa vào cái gì chứ?"Cẩm Văn đặc biệt biết nhìn sắc mặt, biết rõ bác cả căn bản không thực sự tức giận, mà đang cùng bé nói giỡn, lập tức khanh khách mà cười, hướng anh vươn tay.Diệp Danh lập tức bật cười, đem người nhận lấy."Thật sự là cô ta?" Diệp Thâm hỏi Diệp Danh.Diệp Danh gật gật đầu: "Tám chín phần mười.""Hai người đang nói cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm nhìn cô, cô ấy thật sự bởi vì mang thai mà trí nhớ đã giảm khá nhiều, trước đó bọn họ không phải đang thảo luận xem ai là người giật dây sao?Xem ra cô ấy sớm đã quên."Ah ah!" Thấy ánh mắt của Diệp Thâm, Hoa Chiêu rốt cuộc nhớ ra."Là ai?" Cô hỏi."Hứa Khiết." Diệp Danh nói."Là cô ta? Hai người làm sao mà biết được?""Diệp Thâm nhìn ra được, anh cũng nhìn thấy Hứa Khiết cười trộm." Diệp Danh nói.Lúc ấy mẹ con Thu Tú Vân tiến đến, Diệp Thâm liền quét qua họ một lần, thuận tiện quan sát tất cả mọi người xung quanh.Lúc ấy liền phát hiện biểu cảm của Hứa Khiết không đúng.Mẹ con Thu Tú Vân còn chưa mở miệng, Hứa Khiết đã một bộ trò hay rốt cuộc đã tới.Lại nghe Thu Tú Vân nói..., họ đã hơn 20 năm không tới thủ đô rồi, Hứa Khiết căn bản không có khả năng biết bà ta.Sau khi mẹ con Thu Tú Vân bị đuổi ra ngoài, anh đã hỏi qua rồi.Diệp Danh vừa rồi cũng đi ra ngoài đã điều tra một vòng."Là cô ta ah, cô ta ngược lại có động cơ." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh lập tức xấu hổ, việc này, là bị anh liên luỵ đến rồi.Nếu như không phải anh cùng Hứa Khiết có ân oán, Thu Tú Vân khả năng cả đời sẽ không biết Hứa Tri Minh không chết, cả đời sẽ không tới phá hư hạnh phúc của Trương Quế Lan."Anh cả nghĩ vậy là sai rồi, bà ta hôm nay không đến, về sau khẳng định cũng tới đấy. Đến lúc đó để mẹ kết hôn lại ly hôn, không bằng trước khi kết hôn liền kịp thời dừng lại. Cho nên còn phải cám ơn anh đây này." Hoa Chiêu nói ra."Về sau khẳng định trở về? Vì sao?" Diệp Danh hiếu kỳ nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận