Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 177 - Chuyện Gì



Chương 177 - Chuyện Gì



Chương 177: Chuyện Gì.Giữa trưa, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư bao lớn bao nhỏ mà trở về.Đi ở trong khu cư xá, Hoa Chiêu nhìn về hướng Tử gia, thấy được Tử Mai bên cửa sổ.Tử Mai ngay lập tức vẫy tay với hai người họ và gật đầu.Hoa Chiêu và Diệp Thư liếc nhau rồi trở về nhà.Diệp Phương buổi trưa không về, bà ấy đang chuẩn bị ở bệnh viện.Sau 10 phút, Tử Mai rời khỏi phòng của mình.Căn nhà họ Từ lúc này rất náo nhiệt, ông bà nội, anh trai và chị dâu cùng một vài đứa cháu đi học về chật kín căn nhà nhỏ.Nhìn thấy Tử Mai, căn phòng đột nhiên như tắt tiếng, chớp mắt liền im lặng. Cả hai chị dâu đều liếc Tử Mai một cái trắng trợn và quay lưng lại với cô. Các anh trai và cháu trai của cô tiếp tục bận rộn và xem cô ấy không tồn tại.Tử Mai như người vô hình trong ngôi nhà này. Người ngoài khinh thường cô, và những người thân trong gia đình cũng khinh thường cô.“Ha Ha.” Tử Mai nhìn một bàn đồ ăn do mẹ cô chuẩn bị, đột nhiên khịt mũi: “Ăn của tôi uống của tôi, vậy mà còn khinh thường tôi. Đúng là một bầy sói mắt trắng.”Mọi người đều bị sốc và nhìn cô với vẻ hoài nghi.“Mày đang nói cái gì vậy?” Bà Tử lửa giận lúc sáng lại bùng lên, đập bàn hét lên."Tiền lương của tôi không phải là phí nấu ăn trong nhà sao? Không phải ăn của tôi uống của tôi thì là gì?" Tử Mai nói."Phi! Giống như là bọn tao thèm phần cơm này của mày vậy!" Chị dâu cả nhà họ Tử nói ra: "Đó là mày thiếu nợ người trong nhà đấy! Mày để cho mọi người mất mặt, mấy đồng tiền là có thể đền bù hay sao?"Tử Mai vậy mà gật gật đầu: "Đúng, tôi thiếu nợ các người đấy. Nhưng là, từ hôm nay trở đi, tôi không nợ rồi."Nói xong cô bước ra ngoài, để lại mọi người với vẻ mặt thất thần.Đột nhiên, chị dâu hai nói: "Nó, nó sẽ không nghĩ quẩn, phải không?"Mọi người im lặng trong giây lát.Bà cụ Tử nói: "Lẽ ra nó không nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi!"Chị dâu cả nhìn một bàn đồ ăn, bảy tám món, thịt cá, tiêu chuẩn tuyệt đối cao: "Như vậy không được... Là một mạng người đấy, các người ai đi khuyên nhủ đi a?"“Muốn đi thì cô đi, tôi ăn cơm xong còn phải đi làm.” Anh cả Từ nói xong bưng một bát cơm, lập tức bắt đầu.Đương nhiên, những người khác không thể tụt lại phía sau, chậm sẽ không còn cái gì nữa.Mọi người lập tức bắt đầu Phong Quyển Tàn Vân.Trong phòng bếp, Triệu Đại Ni đóng cửa phòng, che miệng im lặng mà rơi lệ.Chết cũng tốt, không cần sống khổ sở như vậy.Tử Mai chưa bao giờ nghĩ đến sẽ chết, cô vui vẻ chạy đến nhà Diệp Phương, cô thấy chỉ cần còn sống thì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, phong hổi lộ chuyển, phía trước đang có những điều bất ngờ đang chờ cô.Cô lao vào nhà Diệp Phương như một cơn gió.Ngẫu nhiên mấy người trông thấy chợt cảm thấy không tốt, ai! Ai đó ở sau lưng cô hô: "Cô đi làm cái gì?""Mọi người mau nhìn Tử Mai, muốn làm gì?""Đi nhà Diệp Phương rồi!""Không tốt!"Mọi người nhìn thấy đều đuổi theo.Nhưng đã quá trễ rồi.Tử Mai lao vào nhà họ Diệp và đóng cửa lại.Tiếng hét điên cuồng của Tử Mai đột nhiên phát ra từ trong nhà, cũng như tiếng hét của Hoa Chiêu và tiếng đập phá đồ đạc.Hoa Chiêu chỉ cái gì cô nện cái đó.Hoa Chiêu một ngón tay tủ lạnh.Tử Mai một bên NGAO kêu gào, một bên điên cuồng khoát tay: không nên không nên! Đền không nổi!Hoa Chiêu lại chỉ bàn ăn.Tử Mai đem nồi cơm điện cầm xuống, sau đó mới cắn răng đem cái bàn đẩy ngã, một cái bàn mấy cái bát đũa, cái này cô bồi thường được.Diệp Thư nhìn che miệng cười, rồi lại có chút muốn khóc.Cửa đột nhiên bị gõ."Tử Mai! Cô đang làm gì vậy?" Người bên ngoài hét lên."A! Hoa Chiêu!" Diệp Thư đột nhiên kêu lên.Hoa Chiêu sửa sang lại quần áo một chút, tìm một chỗ sạch sẽ rồi nằm xuống.Tử Mai tiến lên, đem một khối bóng thuỷ tinh trên đầu cô đá đi.Đừng ở đó, nhìn quá dọa người đấy.Sau đó cô lấy trong người ra một gói huyết tương, chuẩn bị rắc lên quần của Hoa Chiêu."Cô đã kiểm tra huyết tương này chưa? Nhóm máu gì? Có phải là nhóm máu O không? Chi tiết, tỉ mỉ!" Hoa Chiêu thì thào.Nguyên chủ đã nhập viện một lần khi còn trẻ, nhân tiện xét nghiệm nhóm máu của cô ta là nhóm máu O."Yên tâm đi, là O." Tử Mai nói ra."Ai, vung trên mặt đất là được rồi, tôi cọ một chút là được, đừng đổ trên người tôi, ai biết có sạch không." Hoa Chiêu nói ra.Cô thực sự lo lắng về việc xét nghiệm máu hiện tại, vào những năm 1990, các tai nạn khác nhau do các bệnh lây truyền qua đường truyền máu thường xuyên xảy ra, chưa nói đến bây giờ.“Sĩ diện cãi láo.” Tử Mai nói, nhưng ngoan ngoãn phun máu xuống đất.Sau đó cất chiếc túi rỗng đi."Ah! ~~ cứu mạng ~" Diệp Thư lập tức gắt cổ hô.Khổng Kiệt, người nhận được tín hiệu ngoài cửa, đá tung cánh cửa.Bên cạnh đột nhiên có hàng xóm ghét bỏ một câu: "Sao mà chậm như vậy!" Có thể một cước đá văng cửa vừa rồi sao không đạp, lề mà lề mề cả buổi! Hoa Chiêu nếu có chuyện gì…"Ai nha!" Thấy rõ tình huống trong phòng mọi người lập tức la hoảng lên.Hoa Chiêu nằm trên mặt đất hôn mê, toàn thân máu me bê bết.“Mau cứu người a...” Diệp Thư hét lên.Họ đều là nhân viên y tế, hoặc người nhà biết cách sơ cứu, lập tức có người tháo ván giường của Diệp Phương ra và đặt Hoa Chiêu lên.Tử Mai muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát nhưng mọi người không buông tha cô và áp giải cô đến bệnh viện."Tiểu cô ~~ cứu mạng ah ~" Diệp Thư trông thấy Diệp Phương, hô lên câu này lời rất kịch.Diệp Phương trông thấy nét mặt của cô ấy lại càng hoảng sợ, nét mặt của cô ấy thật quá thật rồi.Bà nhanh chân chạy vội qua, cầm chặt tay Hoa Chiêu.Hoa Chiêu gãi gãi lòng bàn tay bà.Trái tim Diệp Phương lúc này mới thả lỏng. Bà trừng mắt liếc Diệp Thư, hành động với cô, dọa chết người!"Mau mau, vào phòng giải phẫu!" Diệp Phương không tự giác cũng nổi lên hành động, đối với mọi người hô.Hoa Chiêu liền trực tiếp bị đẩy vào phòng giải phẫu.Lưu Học Lễ giống như đ ingang qua nhìn thấy bọn họ, cũng mang theo hai học sinh đuổi đi vào.Sau đó những người khác đều bị đuổi đi ra.Người thân, quần chúng và các nhân viên y tế khác đều đã ra ngoài, chỉ còn người một nhà trong phòng mổ.“Đứa nhỏ này sắc mặt tái nhợt, rất giống thật, không sao chứ?” Lưu Học Lễ nhìn Hoa Chiêu trên giường bệnh hỏi.Hoa Chiêu lập tức mở mắt ngồi dậy: "lau chút phấn."Nhìn thấy đôi mắt trong veo và nụ cười ngọt ngào của cô, Lưu Học Lễ và Diệp Phương thở phào nhẹ nhõm.Hoa Chiêu nhìn về phía hai bác sĩ trẻ tuổi phía sau Lưu Học Lễ.Cả hai cũng tò mò nhìn cô."Đều là người một nhà." Lưu Học Lễ cùng Hoa Chiêu giới thiệu: "Đây là hai cháu trai của chú, Lưu Tân, Lưu Lập, cháu phải gọi anh họ."Diệp Phương bỗng nhiên nở nụ cười: "Sai rồi! Con bé là vợ của Diệp Thâm, Lưu Tân và Lưu Lập phải gọi là chị dâu."Lưu Học Lễ vỗ trán một cái: "Ah ah! Đã quên! Ta còn tưởng rằng đây là cháu gái ruột của mình đây này! Ha ha."Mấy người lại hàn huyên vài câu, mà bắt đầu bận việc lên.Chi tiết, tỉ mĩ chi tiết, tỉ mĩ, bọn hắn phải có bộ dạng như đã làm giải phẫu.Lưu Tân thậm chí từ trong túi quần móc ra hai cái lọ thủy tinh được dấu dưới lớp áo dài, bên trong lấy hai cái phôi thai lưu lại từ hôm qua.Hoa Chiêu liếc mắt một cái, không dám lại nhìn. Kể từ hôm nay trở về sau, cô sẽ không để hai đứa bé của mình xảy ra bất cứ vấn đề gì.Bên Ngoài phòng giải phẫu, Diệp Thư đã cùng Từ Mai bắt đầu náo loạn, hai người xé tóc đều rối loạn, Khổng Kiệt ở bên cạnh kéo hai người ra.Chuyện lớn như vậy, lập tức truyền đến tai Hạ Lan Lan, cô ta vẫn luôn chú ý đến Tử Mai đây này.Lúc sáng Tử Mai không làm gì được Hoa Chiêu, cô ta biết chuyện, lập tức cùng Phùng Long mắng Tử Mai ngu ngốc.Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt nhiều người như vậy, đã muốn cùng Hoa Chiêu bắt đầu, thật muốn kết hôn, muốn điên rồi, ngu xuẩn không thể cứu được. Buổi trưa cô ta cũng thật ngu ngốc, chạy đến nhà họ Diệp bị nhiều người nhìn thấy, may mà cô ta thật sự đã thành công."Làm sao vậy? Vui vẻ như vậy?" Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Kiến Ninh bước vào, xoa xoa đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận