Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1394 - Như Vậy Sao Được?



Chương 1394 - Như Vậy Sao Được?



Chương 1394: Như Vậy Sao Được?"Nhà mấy đứa ở đâu thế? Sao mấy đứa nhỏ như các cháu lại vào trong núi? Người lớn nhà mấy đứa cũng quá yên tâm rồi." Vu Quyên lại hỏi Vân Phi.Cậu bé này rất đẹp trai, trông bộ dạng có vẻ rất hiểu chuyện và đáng tin cậy.Vân Phi thấy đối phương nói giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn nhướn mi, nói: “Nhà cũ bọn cháu ở thôn dưới chân núi, cháu và người nhà về đây thăm người thân.”“Hóa ra quê cháu ở đây à, dì cũng thế.” Vu Quyên hỏi: “Nhưng sao gì thấy giọng nói của cháu giống với khẩu âm của người Bắc Kinh vậy?”Người phụ nữ nói chuyện ban đầu hơi sửng sốt, nhìn về phía Vân Phi.Cô ta là người huyện An, nhà ông bà nội ở thôn ngay dưới chân núi.Cô ta không phải là người thôn Kháo Sơn, nhưng biết thôn Kháo Sơn ở gần đây nhất. Còn biết cả thôn Kháo Sơn có một người tên là Hoa Chiêu, đã gả đến Bắc Kinh.Trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, người có thể có quan hệ với người ở thủ đô, có lẽ chỉ có cô ta và Hoa Chiêu.Anh họ của cô ta lấy vợ là người thủ đô, hiện giờ đang làm việc ở đó.“Nhà cháu ở thủ đô.” Vân phi cười cười, không có định nói chuyện tiếp với Vu Quyên, mà chỉ huy em trai và em gái của mình bắt đầu di chuyển.Đào rau dại, còn tắm suối nước nóng tất nhiên chỉ được giới hạn trong việc ngâm chân.Nơi này là suối hoang chưa được khai phá, không rõ điều kiện dưới nước như thế nào, nên hắn không muốn các em mình xuống nước.Vân Phi lần lượt kiểm tra nhiệt độ nước trong hồ.Suối nước nóng nhỏ này từ dưới đất ngầm bốc lên, tạo thành bảy tám cái ao to nhỏ.Nhiệt độ nước không nóng lắm, là suối nước nóng nhiệt độ thấp, rơi vào khoảng 30-40°độ, mùa hè không cảm nhận được rõ, đến mùa đông ngâm mới dễ chịu.Nhưng nơi này thường xuyên có người qua lại, nên ven suối nước nóng cực kỳ trơn nhẵn.“Cẩn thận một chút, ba đứa bơi không tốt, không được tới gần, đi đào rau dại đi.” Vân Phi chỉ ba đứa nhỏ nói.Ba đứa nhóc cực kỳ bất mãn, bọn nó cũng muốn đi tắm suối nước nóng mà!Nhưng mà, ánh mắt anh cả rất có sức uy hiếp.Thiên kim ôm lấy cánh tay Vân Phi nhõng nhẽo ăn vạ nhưng không có tác dụng, nó chỉ có thể không tình nguyện xách cái rổ nhỏ đi ra chỗ khác.Vân Đằng và Tu Viễn đi theo phía sau.Ngày thường Thiên Kim được yêu thương cưng chiều nhất trong ba người bọn chúng, con bé mà còn không được thì bọn nó lại càng không.Thúy Vi và Cẩm Văn chọn một cái ao ở gần bọn nó nhất ngồi ngâm chân, nhưng ánh mắt hai người lại hướng về những ngọn đồi núi xanh tươi xung quanh, vội vàng giao lưu với động vật cây cỏ.Người ngoài nhìn vào, sẽ thấy biểu hiện của mấy đứa có chút ngốc.Nhưng mấy bé gái xinh xắn, ngốc nghếch thế này, nhìn càng đáng yêu.Vu Quyên thấy hai đứa, lập tức tiến lại gần nói chuyện phiếm.Con người đã không có được cái gì thì lại càng muốn cái đó, mà cô ấy không có con gái, nên cảm thấy con gái rất đáng yêu.Tiểu Thận Hành đã biến mất vào trong núi.Vân Phi nhíu mày một chút, hắn cũng không rảnh mà quản thằng bé.Nếu chỉ dựa vào thân thủ, thì hắn không đánh lại đứa em này...Thằng nhóc không đi đâu cả, tìm một tảng đá lớn đỡ bà Hoa ngồi xuống, rồi cũng tự mình ngồi xuống, quan sát xung quanh và để ý mấy đứa em của mình.Hắn đoán hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, bà Hoa tới đây mật báo, nên đương nhiên nó sẽ không để người ta gặp chuyện gì bất trắc.Bên kia, Vu Quyên hỏi Thúy Vi: “Dì cũng là người Bắc Kinh, mấy đứa ở chỗ nào Bắc Kinh?”Sau khi quan sát kỹ, cô ấy thấy hai bé gái này cũng vô cùng xinh đẹp, so sánh với đứa nhỏ lúc nãy lại càng dịu dàng ít nói hơn, nên cô ấy cũng rất thích.Thúy Vi và Cẩm Văn quay đầu nhìn về phía cô ấy.Cẩm Văn nhìn cô ấy hết sức chăm chú, sau đó mỉm cười nói: “Nhà cháu ở phía đông thành phố.”Còn cụ thể là ở chỗ nào, thì không nói.Vu Quyên ngược lại hơi sửng sốt một chút.Hiện tại còn chưa phổ biến mấy cái gọi là chuyện riêng tư trong gia đình, nhưng nhìn dáng vẻ điềm tĩnh xinh xắn của Cẩm Văn, cô ấy lại không cảm thấy bất mãn.“Nhà dì ở khu Phong Đài, cách chỗ mấy đứa hơi xa, nhưng mà vẫn có thể đi đến bằng phương tiện công cộng, khi nào về thủ đô, dì đến tìm mấy đứa đi chơi nhé?” Vu quyên nói.Thúy Vi và Cẩm Văn không nói gì, quay đầu nhìn cô ấy.Hai đứa con của Vu Quyên không nhìn nổi nữa.Cao Nam nói: “Mẹ, bọn con đói bụng rồi, mẹ tới đây nấu cơm đi.”Cao Bắc thẳng thắn nói: “Mẹ đừng hành động giống như mấy kẻ buôn người nữa, mẹ dọa người ta sợ rồi kìa.”Vu Quyên trừng mắt nhìn hai đứa con của mình một cái, suốt ngày phá sân khấu của mình.“Chỉ biết ăn mà không biết làm! Nhìn xem mấy em trai em gái còn nhỏ như vậy mà còn biết đi hái rau dại, hai đứa cũng đến giúp đi.”Nhưng mà cô ấy cũng cảm thấy hơi ngại khi để chồng và em họ một mình chuẩn bị cơm nước, nên đứng dậy ra phụ giúp họ.Cao Nam và Cao Bắc không có việc gì làm cũng đi giúp mấy đứa nhỏ hái rau dại.Bọn hắn sống ở thủ đô từ nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy núi, được tắm suối nước nóng, và đi hái rau dại, nên cảm thấy thú vị ngoài dự đoán.Hai bé trai bé gái còn lại cũng đi hái rau dại.Trẻ con thích đi tìm trẻ con để chơi cùng.Vân Phi lẳng lặng quét ánh mắt nhìn mấy người, phân tích xem sự xuất hiện của bọn họ là vô tình hay cố ý.Hắn dỏng tai lên nghe ám hiệu mà mấy người vệ sĩ đằng sau truyền đến, xác định bọn họ cũng đã theo đến đây, lúc này mới yên tâm một chút.Hoa Chiêu cũng đã tới nơi, mấy người Hoa Nhị Ngưu đương nhiên cũng tới rồi.Mấy người ẩn nấp trong rừng há hốc mồm, nửa đường lại xuất hiện một đống Trình Giảo Kim, phải làm sao bây giờ? Còn xông lên nữa không?Hoa Chiêu cảm nhận được sự do dự của bọn hắn.Sao có thể như vậy được?Con cô cũng đã bỏ ra rồi, mà sói lại không cắn câu, để cô phícông sao?Cô tìm thấy Tiểu Thận Hành đang trốn trong bụi cây.Ngay khi Hoa Chiêu vừa đi tới phía sau thằng bé, Tiểu Thận Hành đột nhiên quay đầu lại.Hoa Chiêu nhìn nó: Sao lại phát hiện ra?Cô chắc chắn mình không hề gây ra bất kỳ một tiếng động nào mà!Đôi mắt Tiểu Thận Hành cong cong cười, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ. Nó không nói gì hết mà chỉ vào cái mũi của mình.Nó ngửi thấy mùi hương của mẹ mình.Hoa Chiêu…… Cuộc sống thoải mái dễ chịu, tất nhiên cô muốn tô son điểm phấn…. Hôm nay cô xịt nước hoa hoa sen do mình tự làm, ngày mai xịt mùi hoa hòe, ngày mốt lại đổi một loại khác.Xem ra về sau cần phải chú ý hơn.“Hành, dẫn bọn hắn vào núi đi, tạo cơ hội cho đối phương.” Hoa Chiêu nhỏ giọng nói.Đôi mắt Tiểu Thận Hành lập tức sáng rực lên, nó cũng chờđến phát ngấy rồi.Về sau nó sẽ nghe lời mẹ mình, không nằm chờ thời cơ đến mà sẽ tự tạo thời cơ!Nó nhảy vọt ra ngoài giống như một con báo nhỏ, đứng bên cạnh suối nước nóng hét lớn: “Đến đây đi! Em phát hiện ra bên trong có một chùm nho dại.”Mấy người anh chị em đều nhìn nó giống như đồ ngốc.Một chùm nho dại thôi mà, có cần kích động thế không, làm gì có cái gì ngon mà chúng nó chưa từng ăn.Một giây tiếp theo, bọn nó mới phản ứng lại.Vân Phi đứng lên nói với bà Hoa: “Bà cố ba, người ngồi ởđây, cố gắng đừng cách bọn họ quá xa.” Thằng bé chỉ chỉ mấy người đang nấu cơm dã ngoại.Thúy Vi và Cẩm Văn lau chân, rồi đi giày vào.Ba đứa nhóc con kia cũng không đào rau dại nữa, lưng cõng cái sọt nhỏ vui vẻ đi về phía anh trai.Bọn nó không hề quên, vẫn nhớ mục đích mình tới đây là để xem người xấu.Bọn nó đi ào ào, mấy người bạn nhỏ vừa mới quen cũng muốn đi.“Mấy đứa đừng có đi, trong núi rất nguy hiểm, cẩn thận có hổ đấy.” Vu Quyên nói: “Dì nướng cá, con cá này mới câu lên đấy, ăn ngon lắm. Vừa khéo, mấy đứa đến ăn cá nướng đi.”Tiểu Thận Hành liếc mắt nhìn con cá nướng trong tay cô ấy, đây mà là cá nướng à? Đầu đi đằng đầu, thân đi đằng thân, nối với nhau bằng nhánh cây, một nửa phần thịt bụng rơi xuống mặt đất.Cá nướng? Có mà nướng xương cá.Tiểu Thận Hành quay đầu lao vào trong núi.Cao Nam Cao Bắc thấy con cá nướng trong tay cô ấy, vốn hai đứa nó còn đang do dự, nhưng thấy Tiểu Thận Hành đi rồi thì lập tức theo sau, chỉ sau vài giây, bóng dáng mấy đứa nhỏ đã bị cỏ cây che khuất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận