Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1100 - Có Người Đến Thăm.



Chương 1100 - Có Người Đến Thăm.



Chương 1100: Có Người Đến Thăm.Diệp Thần liếc nhìn Tôn Diễm, lắc đầu với cô ta, ngồi ở chỗ kia bất động.Tôn Diễm sốt ruột mà nháy mắt mấy cái.Diệp Thần trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài không để ý tới cô ta.Hắn biết rõ ý tứ của Tôn Diễm, muốn hắn đi nịnh nọt Hoa Chiêu, tham dự vào, lời ít tiền.Hắn không quen, cũng sẽ không.Tôn Diễm hầm hừ mà liếc hắn một cái, cuối cùng không có biện pháp, tự mình đi tìm Hoa Chiêu."Chị dâu hai, em nghe thấy mọi người nói chuyện, mọi người làm lớn như vậy, cần nhân thủ không? Chị thấy em được không? Em biết chữ, tốt nghiệp trung học! Việc gì cũng có thể làm!" Tôn Diễm nói ra.Hoa Chiêu nhìn cô ta: "Không phải em đã có công tác?"Tôn Diễm làm việc trong nhà máy trang phục, hiện tại mặc kệ là nhà máy gì, đều là xí nghiệp nhà nước, đều là bát sắt, cô ta không cần bát sắt nữa rồi hả?Tôn Diễm lập tức nói: "Em mới chỉ là người học việc, một tháng hơn ba mươi đồng, còn không biết lúc nào mới trở thành nhân viên chính thức, dù là lên chính thức đấy, một tháng cũng chỉ sáu bảy mươi đồng là cao nhất, cả đời cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."Cô ta nói thẳng, mình muốn kiếm nhiều tiền hơn.Cô ta vất vả một năm, kiếm được ba bốn trăm, bảy tám trăm đồng, nhưng nhìn người ta, há miệng ngậm miệng là bảy tám vạn, bảy tám chục vạn, bảy tám trăm vạn. . . .Cơ hội này nếu không bắt được cô ta sẽ gấp chết.Hoa Chiêu cười cười, thích tiền không phải tật xấu, cô cũng thích tiền, cô cũng tham tiền.Hào phóng nói ra, đừng ở sau lưng nói nhỏ giở trò là được."Em cũng nghe thấy rồi, tiền vốn, triển khai hoạt động, hai người bọn chị đã xử lý xong xuôi rồi, hiện tại chỉ thiếu người chấp hành, loại người này đi ra ngoài thuê cũng được, cũng chỉ là lĩnh tiền lương, không kiếm được số tiền lớn." Hoa Chiêu nói.Tôn Diễm có chút thất vọng.Nhưng cô ta cũng hiểu, cô ta một không ra tiền vốn, hai không nghĩ kế, cũng chỉ có thể tham dự vào làm việc, làm công cho người ta, công việc của cô ta cũng không đáng giá hơn những người khác.Cũng không thể trả cho người khác 50, trả cho cô ta 500.Quy củ của Diệp gia, Diệp Thần đã nói cho cô ta biết rồi, anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, trước kia bọn hắn còn không được vay tiền nhau, bây giờ tất cả mọi người đều có tiền rồi, cho mượn một vạn tám ngàn cũng không phải chuyện lớn."Làm công cũng được, cũng phải nhiều hơn 30 đúng không?" Tôn Diễm cười nói: "Hơn nữa em cảm thấy làm ở nhà máy trang phục không có ý nghĩa, nghĩ tới đạp máy may cả đời, em đã cảm thấy đủ rồi, đời này sống quá vô dụng rồi, đi theo chị dâu hai cùng dì Đường làm một trận, em cảm thấy có thể học được thêm chút năng lực."Đường Phương Hà nhìn cô ta cười.Hoa Chiêu cũng nhìn cô ta cười.Cô em dâu này, tuổi không lớn lắm, rất xinh đẹp, miệng cũng khéo, biết ăn nói, biết làm việc, vậy thì cho cô ta một cơ hội."Vậy trước hết em cứ đi theo thím ba giúp đỡ một chút, khi đã hiểu rõ công việc rồi hãy chọn cho mình công việc thích hợp mà làm." Hoa Chiêu nói.Bán câu đối xuân, cũng phải thành lập một công ty chuyên môn, phải tổ chức đoàn đội, mọi vị trí đều cần tiền.Tôn Diễm không nghĩ tới cô lại nhẹ nhàng đồng ý như vậy, lập tức cao hứng nói: "Cảm ơn chị dâu hai! Cám ơn dì Đường!""Không cần cám ơn dì, thế nhưng dì là một bà chủ nghiêm khắc, không nuôi người rảnh rỗi, làm không tốt đừng trách dì mắng cháu, thật sự làm không tốt dì còn có thể sa thải cháu, đến lúc đó bát sắt cháu cũng không còn, không có cơm ăn đừng trách dì." Đường Phương Hà nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.Đừng chỉ mọc ra một cái mồm miệng khéo léo, thực tế lại gian manh lười biếng trơn trượt cái gì cũng không làm được, người như vậy bà ấy cũng không cần, vợ Diệp Thần thì thế nào? Dù là con dâu ruột, bà nên mắng cũng sẽ mắng.Nói đến con dâu ruọt, Đường Phương Hà tự nhiên để tay trên bụng, nhìn gian phòng bên kia Diệp Thành đang cùng Diệp Thượng nói chuyện.Hắn được nghỉ đông, về mấy ngày, bọn hắn hiếm khi gặp nhau thời gian dài như vậy, cũng không biết mình có thể có hay không. . .Đợi vài ngày nữa nhìn xem bạn tốt có tới hay không, nếu tới..., bà phải tìm Hoa Chiêu nhìn cho mình một chút.Tuổi càng lớn, càng cô độc, càng thích trẻ con.Đặc biệt là trông thấy mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu, ngoan ngoãn đáng yêu đứng bên người, giọng nói trẻ thơ gọi "Mẹ", bà cũng muốn đỏ mắt chết rồi.Bà cũng muốn sinh một đứa, bằng không thì công tác bận rộn xong về đến nhà, đến chó cũng không có, quá nhàm chán, quá tịch mịch."Dì Đường yên tâm! Cháu là người tuy có thể không thông minh, cũng không có kinh nghiệm công tác, nhưng cháu là người rất chịu khó! Dì nói cháu làm gì cháu liền làm cái đó! Cam đoan không lười biếng." Tôn Diễm nói ra.Đường Phương Hà cười cười: "Như vậy là tốt nhất."Đường Phương Hà quay đầu cùng Hoa Chiêu thảo luận chuyện công ty mới mở đưa vào hoạt động thế nào, bà muốn mời ai đến.Trong thời gian ngắn như vậy, bà ấy còn nghĩ tới việc mời ai.Diệp Danh cũng nhịn không được nhìn bà ấy nhiều hơn.Đường Phương Hà thật sự lợi hại, làm giáo viên mấy năm này, bà ấy cũng không phải làm chơi đấy, nhiều năm như vậy yêu mến chăm sóc học sinh cũng không phải vô ích.Bà chẳng những chăm sóc học sinh nghèo khó, gia đình của học sinh tốt bà càng chú ý…Chẳng những có nguồn nhân mạch cực lớn, còn đem mỗi một học sinh thậm chí anh em cha mẹ trong nhà của bọn hắn đều sờ soạng rõ ràng.Nói đến dùng người, bà có thể thành lập 10 công ty, người cũng dùng không hết.Đây cũng là nguyên nhân Hoa Chiêu cho bà ấy một nửa cổ phần công ty.Cô chỉ là một người ra ý tưởng, ra một chút tiền vốn, còn lại chỉ cần ngồi yên đợi lấy tiền là được, chính mình còn muốn một nửa, kỳ thật cũng là vì Đường Phương Hà nguyện ý cho cô ~Bằng không thì bà ấy quay đầu lại tự mình thành lập một công ty cũng hoàn toàn không có vấn đề.Chỉ có điều như vậy sẽ đắc tội với Hoa Chiêu rồi. . . . Đường Phương Hà ngu ngốc mới làm như vậy.Tôn Diễm yên tĩnh mà ngồi ở một bên nghe, không chọc vào một câu nào nữa.Cô ta nháy mắt nhìn người mẹ kế này, quyết định đem bà ấy xếp phía sau Hoa Chiêu, trở thành người thứ hai ở Diệp gia cô ta cần nịnh nọt, mà ngay cả bố chồng cùng Diệp Thần, đều phải xếp hạng ở phía sau....Thời gian thoáng một cái đã qua, đã sắp tới đêm 30.Diệp Thâm lại chưa trở về.Bất quá anh đã gọi điện thoại trở về báo bình an, đường bị chặn do bão tuyết, bên cạnh anh lại có lãnh đạo lớn, không nên đạp tuyết chạy đi, cho nên phải lưu lại đón năm mới.Diệp An cũng chưa trở về, bên kia công nhân tuy nghỉ rồi, nhưng Hoa Chiêu có rất nhiều đất, muốn tranh thủ nghỉ ngơi đi xem xét, suy nghĩ rồi tính toán kế hoạch xây dựng như thế nào trong tương lai, cũng không trở lại.Hắn một lòng phấn đấu cho sự nghiệp như vậy , người trong nhà cũng không dám quấy rầy hắn, cũng không gọi hắn trở về.Diệp Đào ngược lại được nghỉ đông, nhưng hắn nghe được chuyện của anh cả, nhà cũng không trở về, trực tiếp chạy đến Bằng Thành.Diệp Thư xa ngoài vạn dặm, cũng không trở về.Bất quá Diêu Khôn gọi điện thoại cho Hoa Chiêu, trong điện thoại hắn kích động mà nói năng lộn xộn: "Anh cảm thấy, chúng ta đã không giống với lúc trước."Hoa Chiêu cười: "Chúng ta cho tới bây giờ đều không giống."Diêu Khôn cũng không cùng cô đấu võ mồm, hắn phối hợp nói ra: "Anh cảm thấy, Diêu ký của chúng ta, sẽ là số một trên thế giới."Giọng nói kích động của hắn rưng rưng, Diêu gia thật sự xoay người rồi nha?"Khoa trương." Hoa Chiêu cười nói: "Chỉ là danh tiếng số một trong một loại thực phẩm, còn là tạm thời, đừng kích động, tương lai đường còn rất dài."Diêu Khôn lau mặt: "Những điều này anh cũng biết. . . Em không thể để cho anh say mê trong chốc lát sao? Số một là số một! Hiện tại rất khó để trở thành số một! Chỉ cần anh nỗ lực làm việc và giữ được nó, chúng ta sẽ luôn là số một! ""Đúng vậy, anh cố gắng lên." Hoa Chiêu cười nói. Có đối tác luôn tích cực chủ động muốn trở thành số một trên thế giới thật tốt.Cô giống như trồng một đồng tiền vào trong đất, sau đó nó đã phát triển thành một cái cây rụng tiền. Cây rụng tiền này, cô đã trồng mấy cây."Ăn cơm thôi." Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan, Lưu Nguyệt Quế, Diệp Anh và mấy người khác đồng loạt từ phòng bếp đi tới, bắt đầu dọn thức ăn lên trên bàn.Hoa Chiêu hiện tại muốn vào cũng lách không vào nổi.Năm nay phòng bếp Diệp gia có thêm Tôn Diễm, còn có người chưa từng xuống bếp Diệp Lị.Diệp Lị trưởng thành, đột nhiên đi tìm Lưu Nguyệt Quế học trù nghệ rồi, làm Lưu Nguyệt Quế cao hứng chết mất, tận tình chỉ dạy.Đồ ăn dọn lên trên bàn, người một nhà đều vui vẻ ra mặt, Diệp Chấn Quốc bưng chén rượu lên chuẩn bị nói chuyện.Chuông cửa nhẹ vang lên, Diệp Danh tự mình đi mở cửa.Vệ sỹ trong nhà đều nghỉ rồi, người ta cũng cần đón năm mới, vài năm trước bọn hắn không có cơ hội nghỉ ngơi, năm nay Hoa Chiêu đều cho nghỉ.Vấn đề an toàn do cảnh vệ của Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu điều qua, dù sao bọn họ cũng không nghỉ đấy.Lễ mừng năm mới, Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu cũng đều ở chỗ này.Còn có Diệp Danh.Có bọn họ, Hoa Chiêu cảm thấy ở đây phòng thủ kiên cố, rất an toàn.Một lát sau, Diệp Danh mặt không biểu tình đi đến, đi theo phía sau là một đoàn người.Diệp Chấn Quốc thấy một ông lão đi trước, chén rượu trong tay để mạnh xuống, vỗ vào mặt bàn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận