Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 650 - Nhất Định Phải Có Được Cô Ấy.



Chương 650 - Nhất Định Phải Có Được Cô Ấy.



Chương 650: Nhất Định Phải Có Được Cô Ấy.Miêu Lan Chi nghe được tin tức người liền choáng váng, Hoa Chiêu nhanh chóng đỡ lấy ấy."Mất liên bao lâu rồi? Mất liên ở đâu? Có người đi cứu viện sao?" Hoa Chiêu liên tiếp mà truy hỏi."3 ngày rồi, tin tức mới truyền tới, có người đi cứu viện." Diệp Danh đỡ lấy cánh tay bên kia của Miêu Lan Chi, an ủi bà ấy."Chỉ là bị bão tuyết chặn đường mà thôi, bọn họ đều ngồi xe buýt, còn có xe tải đi theo, thức ăn nước uống đều đủ, áo bông cũng không thiếu, cho nên có lẽ không có bao nhiêu nguy hiểm."Bị nhốt mà thôi, con cùng Tiểu Thâm năm đó ai mà chưa từng bị vây khốn qua? Chính Diệp Thư, cũng không phải là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, mẹ không cần lo lắng."Miêu Lan Chi nghe, sắc mặt đã khá hơn nhiều.Xác thực, Diệp Thư thỉnh thoảng đi miền tây biểu diễn, không phải gặp phải phiền toái như vậy, dù là gặp phải phiền toái như vậy, cũng sẽ thuận lợi mà diễn xong đấy, hầu như không có chuyện gì.Điều kiện trên cao nguyên quá ác liệt rồi."Vậy con còn nói làm gì? Làm em sợ muốn chết!" Miêu Lan Chi lại trách móc Diệp Danh: "Con đợi con bé về đây lại nói cho em biết thì tốt rồi!"Mấy lần trước kia cũng đều là như vậy, Diệp Thư bình an trở về rồi, còn tự mình nói trải nghiệm của cô ấy cho mọi ngườiDiệp Danh cười cười, nói ra: "Tại con, lanh mồm lanh miệng rồi."Hoa Chiêu lại thấy đáy mắt anh cả ngưng trọng, xem ra chuện cũng không có đơn giản như anh ây nói như vậy.Lại trấn an Miêu Lan Chi trong chốc lát, hai bảo bảo tỉnh ngủ rồi, Miêu Lan Chi liền vội vàng đi chiếu cố bọn nhỏ.Diệp Danh hướng Hoa Chiêu ra hiệu một cái.Hoa Chiêu lập tức cùng anh cả đi thư phòng.Tiến vào gian phòng, Diệp Danh đi thẳng vào vấn đề nói: "Trong nhà có chuyện gì, anh cũng không gạt em."Anh nhìn thoáng qua bụng cô, có chút không đành lòng, nhưng vẫn phải nói ra: "Lần này bão tuyết rất mạnh, lại vẫn tiếp tục chưa dừng. Tính toán thời gian Diệp Thư đã bị mắc kẹt ba ngày rồi, nhưng nghe nói đội cứu viện muốn tìm đến bọn họ, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, thậm chí lâu hơn."Hoa Chiêu cả kinh: "Bọn họ mất liên lạc ở đâu?"Diệp Danh nói ra một địa phương.Hoa Chiêu bất đắc dĩ rồi, chỗ này rất nổi danh, xung quanh là vài trăm dặm không khu dân cư!Nghe nói hiện tại trên đường tuyết đọng đã cao hơn 2 mét! Lại vẫn tiếp tục có tuyết rơi.Với điều kiện cứu viện hiện tại, chỉ có thể dựa vào nhân lực một người một xẻng đem tuyết đào đi, mở đường tiến lên.Đây tuyệt đối là tốc độ nhanh như rùa, so với đi bộ vài trăm dặm còn chậm hơn.Như vậy mặc dù mấy người Diệp Thư mang theo đồ ăn, một xe người, đoán chừng sau vài ngày sẽ không còn, cũng không được lâu như vậy."Phi cơ trực thăng đâu này? Phái phi cơ trực thăng qua tìm? Đưa vật tư lên?" Hoa Chiêu nói ra.Diệp Danh lắc đầu: "Bây giờ không được, tuyết quá lớn, căn bản không nhìn thấy. Hơn nữa người ở cục khí tượng nói, trận tuyết này ít nhất còn rơi 7 ngày nữa."7 ngày, hơn 3 ngày cũng đã lâu rồi."Người của cục khí tượng nói chuyện chưa bao giờ chính xác hoàn toàn!" Hoa Chiêu vội la lên: "Em có thể làm được gì?"Diệp Danh nói với cô những điều này, cũng không phải là để cho cô sốt ruột, anh cả tìm cô có lẽ có chuyện."Anh định phái mấy người đột kích vào, cần sự trợ giúp của em.. . ." Diệp Danh có chút xấu hổ nói: "Em vẫn còn rượu thuốc kia chứ? Trong nhà tháng này mấy ngày hôm trước vừa phân ra. . ."Bằng không thì anh sẽ giữ lại để cho người mang đi.Rượu thuốc có thể kháng hàn, khôi phục thể lực, bị thương còn có thể cấp cứu, những người kia rất cần cái này.Anh biết trong tay Hoa Chiêu khẳng định còn có rượu thuốc, nhưng chuyện này tất cả mọi người chưa từng nói ra bên ngoài.Bây giờ anh đến xin cảm thấy có chút ngượng ngùng. Trước kia Văn Tịnh bệnh thành như vậy, anh cũng không mở miệng!"Có có có!" Hoa Chiêu vừa đi ra ngoài tìm kiếm vừa oán trách anh: "Đây là vì cứu Diệp Thư! Tất cả mọi người là người một nhà, anh cả ấp a ấp úng như vậy ngược lại đã xem em như người ngoài rồi!"Thấy Diệp Danh đứng trong phòng bất động, cô quay đầu lại gọi: "Ở trong phòng hậu viện chỗ ông nội, anh đi theo lấy a, em xử lý không được."Quá sốt ruột, đến sức mạnh của mình cũng đã quên.Diệp Danh lúc này mới động, cùng cô đi hậu viện.Thấy trong phòng của Hoa Cường có một cái thùng lớn…Nhiều hơn gấp 10 lần so với những gì gia đình anh phân phối hàng tháng ...Bọn anh mỗi tháng mỗi người phân ra một mình nhỏ 100 ml, tổng cộng 20 bình, 4 cân.Mà trước mắt một thùng lớn này, 40 cân còn ít.Bình trong nhà Hoa Chiêu cũng có rất nhiều, cô nhanh chóng tìm bình đổ vào.Nghĩ nghĩ vẫn còn lo lắng, Hoa Chiêu còn mở ngăn tủ, lấy ra một ít bình tinh chất màu vàng rót vào trong thùng, mới bắt đầu đóng gói.Tìm người xông vào, lái xe là không được đấy, chỉ có thể đi bộ xông vào, mấy trăm dặm đường, dưới thời tiết âm 40 độ, phải đi ngày đêm không ngừng trong vài ngày, rất dễ có thể có tai nạn chết người!Cô không thể để cho những người tìm kiếm Diệp Thư lại ném đi tính mạng mình!Như vậy Diệp Thư, Diệp gia, chính cô, đều băn khoăn.Cho nên không thể keo kiệt! Đây mới là nơi cần dùng năng lượng tinh hoa nhất.Hoa Cường đi tới tò mò hỏi chuyện gì xảy ra.Hoa Chiêu nói với ông ấy.Hoa Cường lập tức hỗ trợ cho vào chai.Còn an ủi Diệp Danh, không đủ còn có, không được thì phái thêm người đi, rượu thuốc bao no.Diệp Danh...Anh mỉm cười nhìn hai ông cháu này.Đều nói Hoa Chiêu gả tiến Diệp gia là phúc khí của con bé, anh lại thấy Diệp gia bọn họ có thể lấy được Hoa Chiêu, mới là may mắn lớn nhất.Hoa Chiêu là tiểu phúc tinh, ở đâu cũng có thể được phúc tinh cao chiếu, mà em trai của anh vận khí tốt, nhặt được rồi.Chuẩn bị tốt rượu thuốc, Hoa Chiêu cũng không để cho Diệp Danh đi, mà lại đi phòng bếp bận rộn một hồi.Đồ ăn trong nhà, bất kể là rau quả hay lương thực, đều là cô tự mình "Gia công" qua đấy.Cô nhanh chóng gọi Trương Quế Lan tới, để bà ấy hỗ trợ cùng nhau làm rất nhiều mỳ hoa trà.Món này rất tốt, chống đói, làm ăn cũng đơn giản, có nước ấm thì quấy lên uống, không có nước ấm thì ăn khô cũng được.Sẽ không giống màn thầu cùng bánh khi đông lạnh thành đá sẽ khó có thể nuốt xuống.Còn có thịt khô, lạp xưởng, đều đưa cho anh cả, để anh ấy phân cho những người kia.Cuối cùng đồ đạc tràn đầy một xe, còn để cho Diệp Danh đem xe lái đi.Gần đây cô đều ở nhà, không cần xe.Dù là cần, cũng không cần bằng Diệp Danh.Diệp Danh cười cười, cái gì cũng chưa nói, đem lái xe đi.Người một nhà, anh nói cảm ơn liền khách khí rồi.Hoa Chiêu thấp thỏm không yên mà nhìn ô tô biến mất, hi vọng hết thảy đều thuận lợi, Diệp Thư có thể bình an trở về.Miêu Lan Chi đã nhìn ra không đúng, nhưng bà cái gì cũng chưa nói, chỉ là lúc không có người trông thấy, vụng trộm lau hai hàng nước mắt....Lúc này Diệp Thư, quả thật rất mệt nhọc.Một cái xe khách đường dài, hơn 50 người, đều là thành viên đi biểu diễn lần này.Đằng sau đi theo một cái xe tải, kéo theo đạo cụ diễn xuất.Trên xe cũng có một ít đồ ăn.Nhưng những đồ ăn kia đều là chuẩn bị cho bọn hắn trên đường ăn, đến nơi diễn xuất, đối phương sẽ phụ trách ăn ngủ rồi.Cho nên đồ ăn không nhiều lắm, chỉ đủ ăn ba ngày đấy.Ngày đầu tiên bọn họ không cảm thấy gì, như thường lệ ăn hết.Ngày hôm sau tuyết không ngừng rơi nên đội trưởng có kinh nghiệm đã giảm lượng thức ăn xuống, nhưng nếu giảm bớt thì số thức ăn còn lại nhiều nhất cũng chỉ có thể để được bốn hoặc năm ngày.Mỗi bữa không ăn nhiều hơn một chút thì không được bởi vì quá lạnh.Bằng không thì mọi người không phải chết đói, mà là đông lạnh chết trước rồi.Lúc này ô tô cũng không có thiết bị sưởi.Mà bên ngoài tuyết chẳng những không ngừng, còn có xu hướng càng rơi càng lớn.3 ngày thời gian, trên xe đã có hơn phân nửa người sinh bệnh.Diệp Thư cũng may, thân thể cô có tố chất tốt.Trong bọc còn có một lọ rượu thuốc, thỉnh thoảng vụng trộm nhấp một ngụm, rất đỡ.Lại đến thời gian ăn cơm, đội trưởng đặt một cái bếp lò nhỏ trước cửa xe, chỉ có lúc ăn cơm mới nhen nhóm, nấu chút mì sợi nước ấm, mọi người chia nhau ăn.Đồ ăn không đủ, vật liệu nhóm lửa cũng không đủ.Phần còn lại phải để dành cho buổi tối, sau đó mọi người thay phiên đến phía trước sưởi ấm, bằng không thì một đêm có thể chết cóng tất cả mọi người.Mã Quốc Khánh bưng hộp cơm ngồi xuống bên cạnh Diệp Thư.Làm bộ muốn đem mì sợi phân một nửa cho Diệp Thư.Diệp Thư lập tức né tránh: "Không cần, ở đây đã đủ cho tôi ăn, anh để lại ăn đi."Mã Quốc Khánh là tới xem cô biểu diễn đấy, liên tiếp theo đến mấy điểm biểu diễn, lần này cũng đi cùng xe của bọn họ.Kết quả bị kẹt lại rồi.Hiện tại tâm tư của Mã Quốc Khánh đối với cô rõ rành rành, ở trong đoàn tất cả mọi người đều biết rõ, hơn nữa mọi người rất nhất trí, đều ủng hộ hai người bọn họ!Diệp Thư một người đã ly hôn, còn lớn hơn Mã Quốc Khánh 3 tuổi, đụng phải người đàn ông có gia thế lại lần đầu kết hôn như Mã Quốc Khánh chấp nhất theo đuổi như vậy, rất may mắn ah! Còn rụt rè cái gì?Diệp Thư nghe thấy lời như thế liền khó chịu, cô đối với Mã Quốc Khánh thật sự không có cảm giác.Hắn càng dây dưa, cô lại càng chán ghét.Nhưng hai ngày gần đây, thái độ đối với hắn ngược lại đã mềm đi một tí.Thời khắc nguy nan, Mã Quốc Khánh có thể đem đồ ăn của mình phân cho cô, mặc kệ thật tình giả ý, cô đều cám ơn.Thấy Diệp Thư từ chối đồ ăn của mình, mặt Mã Quốc Khánh sa sầm lại, cường thế mà nhét một đũa vào bát của cô.Đây là một cơ hội, cùng lâu như vậy rồi, rốt cuộc chờ đến, hắn nhất định phải có được cô ấy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận