Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 119 - Đánh Rắn Động Cỏ.



Chương 119 - Đánh Rắn Động Cỏ.



Chương 119: Đánh Rắn Động Cỏ.Trong những năm qua, Lão Tào đã nhiều lần vượt tường khi nhà họ Diệp không có ai, thậm chí còn đào bới một vài nơi mà ông ta thấy khả nghi, nhưng chẳng thu được gì.Tuy nhiên, ông ta sẽ không bao giờ cam lòng nếu không đào hết ba tấc đất hoặc đem nhà đào sập.Những tổn thất hôm nay ông ta muốn lấy lại từ nhà họ Diệp.Mọi người đều nhìn Diệp Thâm, chờ đợi câu trả lời của anh.Diệp Thâm gật đầu, xoay người: "Đi theo tôi."Lý do mà nhà họ Tào đưa ra rất hợp lý. Xung quanh hàng xóm đều là những ngôi nhà biệt lập, nhưng về cơ bản ai cũng giống gia đình ông Tào, có hơn 20 người sống trong một sân, ba thế hệ, bốn thế hệ, không đủ phòng ở.Không có bất kỳ ai giống nhà Diệp Thâm nữa, trong sân lớn như vậy chỉ có 2 người sống.Anh không cho nhà họ Tào che mưa, lập tức sẽ bị quần chúng chỉ trích.Diệp Thâm còn muốn đưa bọn họ về nhà nói chuyện “bồi thường”. Nhà sập trong tay họ thì phải bồi thường đúng không?Sau khi vào sân nhà họ Diệp, nhà họ Tào lập tức quan sát xung quanh xem nơi thích hợp để cất giấu đồ ở đâu.Có vẻ như ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng muốn đào qua một chút.Diệp Thâm trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ vào bên trong, đóng lại cửa thông giữa hai viện, một đám liền lưu lại tại nhà cấp bốn tiến trong sân.“Đêm nay mọi người sẽ ở chỗ này nghỉ đêm.” Diệp Thâm nói."Ngươi!" Tào Kiến trừng mắt.Vợ Tào Kiến nhịn không được nói ra: "Nào có ngươi đãi khách như vậy?""Ở chỗ này của ta, còn để cho các người một mình tiến vào một tiến ở trong tiền viện, tại nhà người ta, các ngươi chỉ có thể ở trong sân." Diệp Thâm nói ra.Nói ở trong sân thì ngoa, nhưng vào nhà người khác thì nhiều người chỉ có thể chen vào một cái phòng, nếu không thì chen vào ở cùng một phòng với nhà họ.Ngược lại là thực không bằng ở đây rộng rãi thuận tiện.“Được rồi, cám ơn.” Lão Tào nói, “Ta chỉ phiền toái ngươi mang cho chúng ta một ít đệm chăn.”.“Ừ.” Diệp Thâm xoay người rời đi.Anh vừa đi, đi vào lại tòa ở bên trong Tào Kiến người lập tức nổi giận."Tên nhóc này quá càn rỡ!""Đắc ý cái gì?""Chúng ta dọn dẹp một chút giúp hắn!"Lời này vừa ra, trong phòng yên tĩnh, bọn hắn có chút thanh tỉnh, bằng bọn hắn Tào Kiến muốn thu thập Diệp gia, không có khả năng.Nhưng là bọn hắn không thể, người khác có thể! Bọn hắn hiện tại thế nhưng đã móc nối với vị này!“Bố?” Tào Kiến hỏi, nhìn bố, người đang im lặng. Ông Tào đã đặt ra mọi phương chân hành động quan trọng trong gia đình."Muốn thu thập một tên nhóc còn chưa mọc đủ lông đủ cánh còn không dễ dàng? Chúng ta bây giờ đang gặp khó khăn, hàng xóm láng giềng, nên giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta trước hết ở tạm chỗ này a." Tào lão đầu nói ra: "Đợi lúc nào. . ."Anh hai Tào con mắt sáng ngời lập tức nói ra: "Đợi lúc nào đã tìm được đồ, chúng ta lại đi!"Anh ba Tào cau mày: "Nhưng là hắn ở nhà, chúng ta làm sao tìm được?"“Ngươi thật ngốc, hắn còn chưa xuất ngũ, còn có thể ở nhà sao?” Anh hai Tào nói: “Ta đã hỏi thăm, hắn còn có nửa tháng nghỉ phép.”“Nhưng hắn đi rồi, vợ hắn còn sống ở đây thì sao?” Anh ba Tào vẫn cau mày hỏi.Anh hai Tào dừng lại nói: "Chỉ là một con bé nhà quê, sợ cái gì?"Một người cháu họ Tào đang đứng trong góc bỗng thốt lên: “Nghe nói vợ hắn xinh lắm nhỉ?” Trong giọng nói có chút kích động.Ngày đổi nhân sâm hắn không có ở nhà, mấy ngày nay liền hỏi thăm Diệp Thâm, nhân tiện nghe nói mỹ danh của Hoa Chiêu.Vào thời điểm Diệp Thâm không còn ở nhà, họ cùng cô ta sống trong một sân ...Diệp Thâm đứng ở ngoài cửa không hề rời đi, đẩy cửa bước vào.Gió lạnh và mưa đêm ập vào nhà ngay lập tức khiến gia đình họ Tào cảm thấy ớn người vì lạnh. Điều khiến họ sợ hãi hơn cả là ánh mắt của Diệp Thâm, đôi mắt đen như mực, anh nhìn họ không có một chút ấm áp và cảm xúc.Cho dù không có tức giận, đây mới là kinh khủng nhất.Ông Tào, người đã sống trong chiến tranh nửa đời người, ngay lập tức đôi chân của ông ta mềm nhũn.Anh ta đã đứng ngoài cửa từ khi nào? Đã nghe thấy gì?"Diệp Thâm, nghe chúng ta giải thích ..." Lão Tào run rẩy đứng lên nói.“Bây giờ, ngay lập tức, biến khỏi đây.” Diệp Thâm không còn muốn lá phải lá trái với bọn họ nữa, chỉ muốn bọn họ lập tức biến mất.Nhà họ Tào vẫn muốn giãy giụa, đồ còn chưa tìm được đấy…"Đứa nhỏ không hiểu chuyện." Tào Kiến xoay tay lại liền cho người trẻ tuổi vừa mới nói lời kia một cái tát."Nhà ở làm thế nào sập, các ngươi hiểu rõ, tôi cũng biết." Diệp Thâm nói ra: "Nếu không cút, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết."Người Tào gia im bặt ngay lập tức và kinh ngạc nhìn anh.Hắn biết?Cũng đúng, người ngoài nhìn vào cũng có thể đoán được bà Diệp đã chôn thứ gì đó trong sân, cháu trai như hắn sao lại không biết?Hắn chẳng những biết rõ, hắn nhất định còn biết ở đâu! Nhiều ngày như vậy không có phản ứng, không nóng nảy, đây là đang xem bọn hắn như khỉ làm xiếc mà đùa giỡn đây này! Đồ khẳng định ở trong viện tử này!"Chúng ta đi." Tào lão đầu nói ra.Người Tào gia yên tĩnh theo sát ở phía sau ông ta.Diệp Thâm trở lại phòng ngủ, nhìn Hoa Chiêu, muốn nói lại thôi."Sao vậy? Bọn họ sao lại rời đi vậy?" Hoa Chiêu hỏi. Cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, nhưng cô sẽ giả vờ như không nghe thấy nó.Cô cảm thấy Diệp Thâm xúc động đánh rắn động cỏ rồi, nhưng là cô biết rõ đều là vì cô.Cô thích sự xúc động này.Một số người đàn ông mạnh mẽ đến mức lý trí khủng khiếp, ngay cả khi vợ bị người khác gạ gẫm ..., vì mục đích riêng, họ có thể coi như chưa từng nghe thấy.Loại đàn ông đó, dù mạnh mẽ đến đâu, thì có ích lợi gì?Diệp Thâm nhét Hoa Chiêu đang ngồi dậy vào trong chăn bông, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh muốn đi ra ngoài một chút..."Đánh rắn động cỏ rồi, liền phải nghĩ biện pháp khắc phục.Nếu nhà họ Tào đủ thông minh, họ sẽ đến tìm Hạ Kiến Ninh ngay bây giờ, và Hạ Kiến Ninh đủ thông minh để ...“Quên đi, bên ngoài còn có người, anh sẽ không rời đi.” Diệp Thâm cởi quần áo chui vào trong chăn, ôm lấy cô vợ nhỏ.Trong đêm mưa hỗn loạn này, làm sao anh có thể yên tâm để cô ở nhà một mình? Chưa kể những người của Hạ Kiến Ninh ở ngoài theo dõi hai nhà, căn nhà vừa đổ sập của nhà họ Tào đã thu hút rất nhiều người xung quanh.Cách nhau một phố, hai phố, đều là những khoảng sân rộng. Anh có thể nghe thấy tiếng mưa nhỏ xen lẫn tiếng đổ nát, âm thanh phát ra từ nhiều hướng, có thể thấy được người đục nước béo cò cũng không ít.Cô gái nhỏ của anh không thể có bất kỳ sơ xuất nào.Về phần Hạ Kiến Ninh, hãy tới đi.Kết quả là cô gái nhỏ trong ngực tới trước, cô lần thứ nhất…Không, từ khi đêm đầu tiên về sau, đây là lần thứ hai cô chủ động tới gần trong lồng ngực của hắn, ôm lấy hắn.........Từ đây không thể đi bộ đến Đường vành đai 3 phía Nam, Tào Kiến đem người nhà dàn xếp tại một cái nhà khách, chính mình đi tìm Hạ Kiến Ninh.Hạ Kiến Ninh thật ra đã biết, đang cười nhạo nhà họ Tào ngu xuẩn, thật sự là ba chân bốn cẳng đào móng sao? Tại sao bọn họ không chết trong đó! Sống như thế này thì có ích lợi gì?Điều anh không biết là nhà họ Tào đã bị Diệp Thâm đuổi ra khỏi nhà.Hắn ta chỉ phái ra hai người, một người theo dõi nhà họ Tào và một người theo dõi nhà họ Diệp. Người giám sát họ Tào đến báo tin cho hắn sau khi họ Tào tiến vào nhà họ Diệp, người giám sát họ Diệp vẫn chưa di chuyển.Hạ Kiến Ninh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem Tào Kiến: "Anh nói các anh ở trong nhà hắn nói bậy về hắn, bị hắn nghe thấy được?"Hắn đột nhiên tốt muốn nhà mình ở cũng sụp, đập chết cái tên ngu xuẩn này! Đương nhiên, sập chỗ tên ngốc này đứng thì tốt rồi, hắn cũng không muốn chôn cùng cái tên ngu xuẩn này."Anh biết Diệp Thâm là ai sao? Hắn ... Quên đi, anh nhất định không biết." Hạ Kiến Ninh mất hứng khi nói chuyện với tên ngốc: "Anh giao việc còn lại cho tôi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận