Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 739 - Về Nước.



Chương 739 - Về Nước.



Chương 739: Về Nước.Chuyện tốt như vậy cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.Vốn cô định chờ sang năm mới tự mình trở về xử lý đấy, bởi vì việc thành lập đặc khu kinh tế ở Bằng Thành là chuyện của tháng 8 năm 1980.Khi đó đoán chừng cô vừa vặn chấm dứt việc học về nước.Bất quá một khi đặc khu thành lập, tiếng gió thả ra, giá nhà đất sẽ tăng chóng mặt hàng chục lần.Trước đây cô sợ mình sẽ không đuổi kịp, nhưng không ngờ bây giờ lại có người có được tầm nhìn này.Nghĩ lại cũng đúng, đặc khu tuy chỉ mới thành lập vào tháng 8 năm 1980, nhưng vị trí cụ thể và cách thức xây dựng nó hẳn đã được xác nhận sau vô số cuộc họp, và nhất định tiếng gió đã sớm truyền đi một ít.Mà Tần Trác là một người rất thông minh, hắn đặc biệt chú ý tới tin tức này.Hoa Chiêu dự định sẽ cho hắn 10 vạn để luyện kỹ năng trước, nếu thành công, trong tương lai mỗi tháng cô sẽ đầu tư thêm vào.Địa điểm, cô cũng không chỉ đích danh là Bằng Trình, hiện tại mấy thành phố có tiếng nói cao, cứ để hắn buông tay mà làm.Dù sao, đều là thành phố biển phía nam, sớm muộn gì cũng kiếm được tiền.Tần Trác rất nhanh đã nhận được 10 vạn Hoa Chiêu đưa, chỉ trong 3 ngày.Bởi vì Hoa Chiêu thông qua Diệp Danh đưa cho hắn đấy, nếu gửi tiền từ bên này thì quá chậm, chậm trễ thời gian cô kiếm tiền.Cầm được tiền, nhận được lời khẳng định của Hoa Chiêu, lại lĩnh ngộ được ám chỉ của Diệp Danh, Tần Trác lập tức kích động tràn đầy, mạnh tay mà làm rồi....Diêu Khôn bên này cũng là bội thu trong cả tình cảm lẫn sự nghiệp, sau hơn một năm phát triển, nhà máy thực phẩm Diêu gia đã trở thành một doanh nghiệp được nhiều người biết đến.Diêu gia, cũng thật sự đã hồi sinh.Hiện tại mong ước lớn nhất của Diêu Lâm, là được ôm chắt trai vào lòng càng sớm càng tốt."Cháu đã nói chuyện yêu đương hơn một năm rồi, Diệp thần y lúc nào mới đồng ý gả cho cháu?" Diêu Lâm ghét bỏ mà nhìn cháu trai.Ông cũng phát hiện ra cháu trai của mình có thể làm việc và đối phó với người ngoài, nhưng chỉ cần đụng phải Diệp thần y, hắn liền ngu ngơ rồi, nói chuyện làm việc giống như một kẻ thiểu năng!Trách không được đã hơn một năm người ta cũng chưa đồng ý gả cho hắn!"Nhanh thôi, nhanh thôi." Diêu Khôn chột dạ nói."Những lời này ông đã nghe một năm rồi!" Diêu Lâm vạch trần hắn.Trên mặt Diêu Khôn xuất hiện vẻ thấp thỏm không yên: "Lần này khả năng chính xác rồi, cô ấy phải về nước, nói muốn dẫn cháu trở về gặp người lớn trong nhà."Chỉ mới nói một câu như vậy hắn đã cảm thấy khẩn trương rồi, lại tranh thủ thời gian sửa sang lại quần áo một chút, ngồi nghiêm chỉnh.Giống như người lớn trong nhà Diệp Thư đang ngồi đối diện hắn vậy.Nghe thế Diêu Lâm liền sững sờ: "Con bé phải đi về? Hoa Chiêu tốt nghiệp xong cũng phải đi về, con bé lại không đến trường, bên này lại đang bề bộn, con bé. . . Ah, cũng đúng, người ta đã đến hai năm rồi, cũng nên trở lại thăm cha mẹ rồi."Diệp Thư bây giờ là một trong những quan chức cấp cao của nhà máy thực phẩm, và nhiều thứ không thể tách rời với cô ấy."Ông và các cháu cùng nhau trở về đi, cùng người lớn trong nhà con bé gặp mặt cũng chứng tỏ sự coi trọng." Diêu Lâm nói ra."Vậy chuyện trong nhà làm sao bây giờ?" Diêu Khôn nói ra."Có ba của cháu ở đây, có thể giúp cháu quản lý một thời gian ngắn không thành vấn đề." Diêu Lâm không để ý nói.Con của ông chân bị phế đi, cũng không phải đầu óc bị phế đi, năm đó Diêu An làm kinh doanh cũng là một thanh kiếm tốt, chỉ có điều về sau gặp chuyện không may, nản lòng thoái chí không muốn xuất hiện trước mặt những người khác mà thôi.Nhưng hiện tại vận đen của Diêu gia đã được giải trừ rồi, hắn lại thấy được hi vọng, Diêu Lâm lại cố ý vung chút chuyện cho Diêu An làm, Diêu An chậm rãi cũng có thể tiếp nhận rồi."Được rồi." Ông nội đã nói như vậy rồi, Diêu Khôn an tâm, kỳ thật hiện tại hắn cũng không có tâm tư mà nghĩ đến những thứ khác, nghĩ tới gặp người lớn, hắn liền khẩn trương."Vạn nhất bọn họ không thích cháu thì làm sao bây giờ. . ." Điều này làm hắn khẩn trương nhất đấy!Diêu Lâm lập tức đánh hắn một cái: "Xem cái bộ dạng uất ức này của cháu, hiện tại ông cũng chướng mắt rồi!"Bất quá ông đột nhiên cũng bắt đầu lo lắng vấn đề này rồi, vạn nhất thực sự chướng mắt thì phải làm sao bây giờ ah.Ông đã nhìn ra, nếu như cháu trai lại thất bại ở chỗ Diệp Thư cũng sẽ không giống những lần vấp ngã trước kia, có thể đứng lên dễ dàng như vậy.Chắt trai của ông cũng không biết bao giờ mới gặp được."Cháu hỏi thăm một chút, cha mẹ của con bé thích gì để chúng ta chuẩn bị một chút."Diêu Lâm cũng căng thẳng rồi....Hoa Chiêu chỉ thấy vui, cô sắp về rồi! Sau hai năm học, cuối cùng cô cũng thuận lợi mà nhận được chứng nhận tốt nghiệp.Hai năm qua, cô đều im lặng mà học tập, không lạc hậu, cũng không ra mặt.Hiện tại, vé máy bay cũng mua xong rồi, sắp xếp quà tặng một chút là cô có thể về nhà.Mà Diệp Thư cũng đang khẩn trương, cô ấy cũng sợ cha mẹ không thích Diêu Khôn."Sợ cái gì? Chỉ cần là chị thích đấy, ba mẹ sẽ không thích sao? Chị rốt cuộc cũng có đối tượng để gả đi rồi, bọn họ cao hứng cũng không kịp, chỉ cần không phải là người quá kém, bọn họ đều sẽ đồng ý." Hoa Chiêu một bên thu thập hành lý một bên an ủi."Mà Diêu Khôn tuyệt đối không phải là người quá kém."Diệp Thư thở phào: "Em lại là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê rồi.""Đúng vậy a đúng vậy a, nhanh đừng suy nghĩ nữa, chị vẫn nên ngẫm lại đến lúc đó hôn lễ cử hành ở nơi nào a, là ở bên cạnh hay là trong nhà, hay là tổ chức cả hai bên, áo cưới là ở bên này mua xong rồi mang về, hay là mua ở nhà."Hoa Chiêu nói: "Chuyện lớn cả đời, chị phải xử lý thật tốt để sau này không còn tiếc nuối."Nói xong phát hiện Diệp Thư yên lặng cả buổi, cô có chút kỳ quái mà quay đầu nhìn, phát hiện chị ấy đang ngẩn người, biểu cảm trên mặt cũng không có ngọt ngào chờ mong.Hoa Chiêu mới kịp phản ứng, cô nói sai rồi.Chuyện lớn cả đời. . . Đây là lần thứ hai rồi."Chị không muốn tổ chức lớn." Quả nhiên, Diệp Thư nói ra.Cô ấy kết hôn lần thứ hai, lại kiêu ngạo như vậy, bên ngoài sẽ càng có nhiều lời đồn đại."Chị không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì như vậy, cuộc sống của chị, chính chị vui vẻ là tốt rồi, những chuyện khác đều không cần quản." Hoa Chiêu nói: "Chỉ cần chị muốn, có thể tổ chức thật lớn, nếu chị không rảnh, em sẽ giúp chị sắp xếp."Diệp Thư bật cười: "Trước cứ hỏi ý kiến ba mẹ a, xem bọn họ nói như thế nào, bất quá mặc kệ tổ chức lớn hay nhỏ, đến lúc đó em đều phải xử lý!""Được." Hoa Chiêu một lời đáp ứng xuống....Hai ngày sau đó, một đoàn người bao lớn bao nhỏ mà xuất hiện ở sân bay thủ đô.Vừa mới đi ra, Hoa Chiêu đã nhìn thấy tất cả người thân của mình đều đến rồi.Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu, Miêu Lan Chi, Diệp Danh, người Diệp gia không thiếu một ai.Hoa Chiêu bên này, Hoa Cường cùng Trương Quế Lan cũng mang theo bốn đứa nhỏ đến."Ông cố nội! Ông cố ngoại!" Vân Phi lập tức chỉ vào mấy người Hoa Cường mà hô, hưng phấn mà phất phất tay.Không nghĩ tới thằng bé còn nhận ra bọn họ.Mấy người cảm động mà hốc mắt đã muốn đỏ lên rồi.Hoa Chiêu cười cười, đương nhiên sẽ nhận ra rồi, cô không có việc gì sẽ đem hình của bọn họ ra cho mấy đứa nhỏ xem, nói cho bọn chúng biết đây là ai.Thúy Vi đột nhiên chỉ vào Diệp Danh hô: "Bác cả!"Thoáng cái đem Diệp Danh cao hứng chết mất, lập tức chạy tới đem con bé ôm vào trong ngực.Hay là Thúy Vi thân với anh nhất, là người đầu tiên gọi anh ~



Bạn cần đăng nhập để bình luận