Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 412 - Nhân Chứng Vật Chứng.



Chương 412 - Nhân Chứng Vật Chứng.



Chương 412: Nhân Chứng Vật Chứng.Ông Phùng cùng Phùng Long hầm hừ mà về nhà.Vốn bọn hắn cho là mình đã rộng lượng như vậy, có thể một lần nữa tiếp nhận loại phụ nữ như Hạ Song Song này, Hạ gia sẽ mang ơn, mượn sườn núi hạ con lừa.Nhưng mà cũng không có, Hạ Kiến Ninh căn bản không gặp bọn họ, lại để cho trợ thủ đem bọn họ đuổi đi rồi, Hạ Song Song ngược lại là có chút động tâm rồi, nhưng là Hạ Kiến Ninh không đồng ý, cô ta động cũng không dám động.Cuối cùng hai người cũng không được mời cơm, thậm chí là bị đuổi ra khỏi Hạ gia."Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!" Ông Phùng cảm thấy vô cùng nhục nhã."Tất cả đều là lỗi của mày!" Ông Phùng chỉ vào Phùng Long hạ giọng mắng: "Lúc trước cưới vợ cũng không cảnh giác cao độ, bị Hạ Lan Lan đùa nghịch vòng quanh, cưới cái hàng nát! Hiện tại lại bị Hạ Lan Lan đùa nghịch rồi, cưới một người càng nát đấy! Mày sao không ngu chết đi!"Phùng Long cũng rất ủy khuất: "Ai biết Hạ Lan Lan là người như vậy…" Hắn thấy cũng rất tốt ah, cười rộ lên ôn ôn nhu nhu đấy, vẻ mặt thiện lương.Hắn kỳ thật ngay từ đầu đã muốn kết hôn với Hạ Lan Lan, đáng tiếc Hạ Lan Lan không nhìn đến hắn, hơn nữa xem địa vị của Hạ Lan Lan ở Hạ gia, hắn đoán chừng Hạ gia cũng sẽ không đồng ý, liền cố mà cưới em gái của cô ta, kết quả…"Mày câm miệng!" Ông Phùng mắng.Bà Phùng tới khuyên can: "Tốt rồi tốt rồi, bây giờ nói những cái này làm gì? Hạ Song Song này không gả cho nhà chúng ta còn muốn đi nhà ai? Nhà ai còn có thể muốn cô ta? Hạ gia hiện tại chính là làm kiêu, muốn được nịnh bợ, chúng ta thành toàn bọn hắn là được."Ông Phùng thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.Ông ta gần đây gặp vấn đề lớn, nhu cầu cấp bách muốn nhờ Hạ gia trợ giúp, bằng không thì ông ta cũng sẽ không lại để cho Hạ Song Song vào cửa, nuôi con hoang nhà người ta."Cô ta thế nào rồi?" Ông Phùng nhìn cửa phòng Phùng Long nói ra.Phùng Long lập tức nhíu mày, dùng tay ở trước mũi phẩy phẩy, trong không khí mùi thối càng ngày càng nặng rồi, hắn cũng muốn nôn rồi, nhanh chết đi à nha, tất cả mọi người đều sạch sẽ!"Nhanh." Bà Phùng nhỏ giọng nói.Trong phòng an tĩnh lại, người một nhà trong nội tâm đều có kích động thấp thỏm không yên cùng sợ hãi.Dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này…Nhưng là không làm không được, Từ Mai quá đáng ghét, hơn nữa đối với nhà bọn họ một điểm trợ giúp đều không có.Tiền đồ trước mặt cùng một người đáng ghét, bọn hắn đương nhiên biết lựa chọn như thế nào.Đột nhiên, trong hành lang truyền đến thùng thùng tiếng bước chân, giống như có rất nhiều người đang chạy trốn.Ai không chú ý như vậy ah? Tòa nhà sẽ sụp đổ!Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, tiếng bước chân đã đứng ở cửa ra vào, sau đó "Bành" một tiếng, cửa lớn bị người một cước đá văng.Một đám cảnh sát xông vào.Người Phùng gia trực giác mách bảo không tốt rồi.Nhưng là, làm sao có thể?"Đồng chí cảnh sát…” Ông Phùng mở miệng nói chuyện, nhưng không có ai để ý đến ông ta, cảnh sát xông vào nhà liền hướng hai cái phòng ngủ mà đi, một cái khóa một cái mở.Lại một cước đá văng căn phòng bị khóa cửa, thấy được tình cảnh trước mắt.Dù là cảnh sát điều tra đã nhìn quen những cảnh tượng đáng sợ, cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.Có người muốn xông vào cứu Từ Mai, lại bị một người đàn ông mặc thường phục duy nhất ngăn cản."Tôi chụp vài bức ảnh trước đã." Nói xong hắn từ trong ba lô treo trên người lấy ra một cái máy ảnh chuyên nghiệp, chụp liên tiếp mấy tấm.Đã có ảnh chụp, dù là nhân tài Phùng gia cũng không thể phủ nhận.Người chụp ảnh rõ ràng là một tay chuyên nghiệp, anh ta tập trung chụp ảnh trên tấm khăn trải giường thắt nút của Từ Mai, còn có vết bẩn đọng lại dưới người cô.Những vệt khô ở trên giường, ẩm ướt lại trôi đầy đất. Nhiều ngày như vậy, bà Phùng ngại bẩn cũng chưa từng quét dọn qua, căn cứ vết bẩn lớn nhỏ, có thể phán đoán cô đại khái đã bị trói bao nhiêu ngày.Người Phùng gia muốn nói ngẫu nhiên trói một chút đều không dùng được."Các người đang làm cái gì vậy!" Ông Phùng rốt cuộc kịp phản ứng, đã chạy tới ngăn ở cửa ra vào: "Con dâu tôi bị bệnh, không thể bị quấy rầy!"Bà Phùng cũng gia nhập vào, xô đẩy cảnh sát, Phùng Long lại co lại trong góc, run rẩy.Người cảnh sát dẫn đầu quay đầu lại hướng ông Phùng cười cười: "Xem chúng tôi là người ngu? Có lời gì, theo chúng tôi trở về đồn rồi nói đi."Ông Phùng lúc này mới thật sự sợ: "Các người ở đồn công an nào? Có lệnh lục soát bắt người sao? Vì cái gì lại xông vào nhà của tôi! Các ngươi không có quyền mang tôi đi!"Ông ta cũng biết thật nhiều, nhưng tiếc là không có "Luật Hình sự" tại thời điểm này , có nhiều thứ chính là muốn có liền có, muốn không có liền không có."Đừng nói nhảm! Là tự mình đi theo chúng tôi hay là chúng tôi còng tay ông đi!" Cảnh sát quát.Ông Phùng lại càng hoảng sợ, cho dù ông ta tốt xấu gì cũng có chút địa vị, còn dám đối với ông ta dữ dằn như vậy.Không có ai chờ đợi ông ta rồi, lập tức có người xuất ra còng tay, còng tay ông ta lên, bà Phùng cùng Phùng Long cũng không dám chạy.Ba người bị đẩy xuống lầu gây ồn ào.Hàng xóm sững sờ, đứng ở cửa không biết phải làm sao.Lại một vòng đả kích đến rồi? Phùng gia phạm tội rồi hả? Vậy bọn họ thân là hàng xóm, đồng nghiệp, có thể hay không bị liên quan đến?"Tất cả mọi người đến xem Phùng gia làm được chuyện ác gì." Người đàn ông kia đã chụp ảnh xong liền mời mấy người hàng xóm tiến vào.Vật chứng đã có, còn thiếu nhân chứng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận