Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 657 - Diệp Giai Không Đậu.



Chương 657 - Diệp Giai Không Đậu.



Chương 657: Diệp Giai Không Đậu.Cái này Hoa Chiêu thực sự không đoán được, cô đối với chính trị thật sự không tự tin, chính cô cảm thấy trả lời vô cùng tốt, không chừng có câu nào không đúng, giáo viên sẽ cho cô 0 điểm.Còn có ngữ văn đọc hiểu cùng viết văn, cũng khó mà nói.Năm nay viết văn chiếm 70 điểm trên tổng số 100 điểm của bài thi. . . ."Dù sao cũng khoảng 300 điểm là ít nhất a." Cô nói ra.Cô không thi môn anh ngữ, chỉ thi 4 môn còn lại khác.Thi tiếng anh cũng vô ích, cô không đăng ký chuyên ngành tiếng anh, điểm tiếng anh của cô không được tính vào tổng điểm, chỉ là điểm tham khảo nên cô đã không thi.Bằng không thì sẽ lộ ra rất nhiều vấn đề."Em đối với chính mình quá không có lòng tin." Diệp Danh cười nói: "Em thi được 380 điểm."Chính trị cùng ngữ văn đều bị trừ một chút."Oa!" Diệp Thư kinh ngạc mà hôLúc cô ấy đi Hoa Chiêu còn chưa đến trường, sau khi cô trở về, Hoa Chiêu đã làm sinh viên rồi hả? Hơn nữa nghe cái thành tích này cũng rất kinh người.Cô ấy nhanh chóng chạy tới nghe ngóng Hoa Chiêu hai tháng này học như thế nào đấy, nghe xong liên tục kinh ngạc mà hô.Miêu Lan Chi đột nhiên nói: "Không thì con cũng lên đại học đi, đừng làm lính văn nghệ nữa, qúa nguy hiểm đấy. Thi vào một trường đại học nghệ thuật, tương lai ở lại trường làm giáo viên."Diệp Thư lại lập tức lắc đầu: "Không được, vậy thì kiếm được quá ít."Miêu Lan Chi: ". . Con từ lúc nào mà cũng xem trọng tiền tài như vậy hả?"Nói xong cảm giác mình dùng từ "Cũng" này không tốt, chột dạ liếc nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu hướng bà ấy cười hì hì: "Đúng vậy a, con chính là người xem trọng tiền tài nhất rồi rồi."Không xấu hổ chút nào mà còn một bộ dạng rất tự hào.Miêu Lan Chi cười.Kỳ thật bà có đôi khi cảm thấy Hoa Chiêu rất coi trọng đồng tiền rồi, nhìn sô tiền ở trong nhà kia, cũng không bỏ xuống được rồi. . . . Con bé không có việc gì còn băn khoăn kiếm tiền!Bà còn nghe thấy con bé cùng Trương Quế Lan nói chuyện phiếm, nghiên cứu xem sang năm làm chút mua bán gì đây này!Bà thật sự là phục rồi....Diệp Thư ở nhà bảo dưỡng hơn mười ngày, rốt cuộc cũng hoàn toàn bình phục.Trước kia lúc bị nhốt, cô cảm thấy như mình đang trải qua quá trình chết dần chết mòn từng chút một, đói khát, rét lạnh, tuyệt vọng. . . .Lúc ấy đã rất đáng sợ, vậy mà sau này càng cảm thấy đáng sợ hơn!Thẳng đến mấy ngày gần đây nhất, cô mới không còn bừng tỉnh lại trong cơn ác mộng, cảm thấy mình vẫn đang ở trong thế giới băng tuyết kia.Hôm nay, thư thông báo trúng tuyển của Hoa Chiêu cũng đến rồi, chỉ là một trang giấy vô cùng đơn giản, không một chút hoa lệ nào, bình thường đến cực điểm.Nhưng nó lại có thể thay đổi vận mệnh của một người.Biểu hiện kích động nhất là Trương Quế Lan.Hoa Chiêu trông thấy bà ấy vụng trộm đến phòng bếp lau nước mắt nhiều lần.Con gái rốt cuộc xoay người rồi, dựa vào bản lĩnh của mình mà thoát khỏi thân phận nông dân, sắp làm sinh viên rồi! Tương lai tốt nghiệp chính là cán bộ, là người có thân phận rồi.Lúc này nhà chồng rốt cuộc không còn lý do gì mà xem thường con bé nữa a?Bà cảm giác cái eo của mình cũng thẳng lên rồi.Bà có con gái là sinh viên!Hoa Chiêu không phải là người ở niên đại này, cảm giác vui sướng cũng không nhiều như vậy.Cô nghĩ đến một chuyện khác, cô hỏi Diệp Danh: "Diệp Giai thi đậu không? Thi đậu trường gì?""Cô ta đoán chừng không đậu rồi." Diệp Danh nói ra."Làm sao có thể?" Hoa Chiêu ngược lại có chút không tin: "Em thấy cô ta rất cố gắng trong hai tháng đấy, thành tích ở lớp học cũng là trung bình, kỳ thật cũng coi như là học sinh của em, học sinh của em sao có thể không đậu?"Không phải cô khoe khoang, 5 lớp hơn 50 học sinh, cô đoán chừng phải có hơn bốn mươi người có thể thi đậu đấy.Hơn nữa thứ nhất người có thể đi vào trường trung học số 6 đều có trụ cột, thứ hai trường học ở thủ đê sẽ có ưu tiên hơn cho học sinh ở thủ đô, thứ ba còn có giáo viên là cô đây này.Cô không phải là mù lòa qua sông, đối với kỳ thi sắp đã đến đó một chút định hướng cũng không có, cô từ nhỏ đã lớn lên trong biển đề thi đấy!Hơn nữa đề thi năm nay thật sự tương đối đơn giản, cho nên lớp bọn họ có thể thi đậu rất nhiều.Thành tích của Diệp Giai lại không kém như vậy."Chú ba kiểm tra điểm cho cô ta, có một môn 0 điểm." Diệp Danh nói ra."Cái gì?" Người cả nhà đều kinh ngạc mà hô, làm sao có thể thi được 0 điểm đâu này? Đoán mò cũng có thể trúng vài phần a?Hoa Chiêu đã hiểu, 0 điểm chỉ có một khả năng: "Cô ta không có ghi tên?"Diệp Danh gật đầu.Cái này muốn cứu vãn cũng cứu không được, cho dù đã tìm được phần bài thi kia, hiện tại cũng không thể viết tên rồi nói là của cô ta được, chỉ có thể cho 0 điểm."3 môn khác cộng lại không đến 200 điểm, mấy trường học cô ta báo danh đểu không đủ."Năm nay điểm trúng tuyển của đại học Bắc Kinh là 270 điểm, trường học khác cơ bản đều thấp hơn, nhưng hầu hết đều sẽ hơn 200 điểm.Hơn 100, khả năng vẫn có trường đại học nhận? Nhưng Diệp Giai không báo ah."Vậy cô ta chỉ có thể đợi sang năm rồi." Hoa Chiêu nói ra.Trong giọng nói không có chút hả hê nào, nhưng cũng không có cái gì tiếc nuối.Hiện tại cô đã không xem Diệp Giai là thân thích rồi."Vậy còn đôi bình hoa làm sao bây giờ đây này. . . Cũng không biết bọn hắn có thể đưa tới cho em không." Cô xoắn xuýt chính là vấn đề này: "Nếu không đứa..., em đến nhà để lấy có phải là có chút không tốt?"Cái này tương đương với đòi nợ, đời trước cô chưa từng cho người khác vay tiền, cũng chưa từng phải đi đòi nợ, lần đầu chưa có kinh nghiệm, thật đúng là có chút ngượng ngùng."Con nhanh trung thực ở nhà a!" Miêu Lan Chi nhanh chóng ngăn cản cô: "Nâng cao cái bụng to đến cửa đòi nợ? Chu Lệ Hoa điên lên sẽ làm con bị thương!"Bọn hắn không đưa thì thôi, càng tốt, ai mà thèm hai cái bình hoa nát của cô ta, lão gia tử không phải đã nói rồi sao, sẽ đền bù tổn thất cho con đấy."Miêu Lan Chi hướng Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, để cho cô phân rõ cái nào càng đáng giá hơn!Đương nhiên là tài sản của lão gia tử đáng giá hơn.Hoa Chiêu lại không nghĩ như vậy: "Nếu con lấy phần thuộc về bọn họ, vậy cũng thật sự đem một nhà chú ba làm mất lòng rồi, không đến mức."Miêu Lan Chi nói như vậy đó là bà ấy không biết gia sản của Diệp gia đến cùng là có bao nhiêu, chỉ một phần mười cũng đã hù chết người, thực sự chiếm được, đoán chừng với lòng dạ của Diệp Thành chắc chắc sẽ nhịn không được.Diệp Thành rốt cuộc là Diệp Thành, vĩnh viễn là người Diệp gia, là con trai út của lão gia tử, anh em ruột của Diệp Mậu, chú ruột của Diệp Thâm.Cô dù muốn hay không vẫn phải cho vài phần mặt mũi đấy.Hơn nữa, hai cái bình hoa kia là cô thắng được đấy, cô nhất định phải lấy.Không thể cho Chu Lệ Hoa chiếm hời. . . . .Cô muốn về sau mỗi lần bà ta nhớ tới, chính mình đã từng mất đi cái gì, sẽ tâm can phổi đều đau.Thấy cô kiên trì muốn đi, Miêu Lan Chi nóng nảy: "Tốt rồi tốt rồi, mẹ đi lấy giúp con, con đừng đi nữa."Việc này người khác ra mặt đều không tốt, vẫn là bà đi mới thích hợp nhất.Hơn nữa bà cũng không cần tự mình đi, bà chỉ cần gọi điện thoại cho Diệp Thành thì tốt rồi, nhắc nhở hắn một chút.Với da mặt của Diệp Thành, rất nhanh sẽ đem bình hoa đưa tới.Quả nhiên, ngày hôm sau Miêu Lan Chi buổi sáng gọi điện thoại đi qua, buổi chiều Diệp Thần đã ôm hai cái bình hoa đưa tới.Diệp Thần tuổi còn trẻ, chưa đến 20 tuổi, vóc dáng rất cao, kế thừa tướng mạo tốt của Diệp gia, chàng trai rất tuấn tú, cũng rất im lặng.Mấy lần tiếp xúc, Hoa Chiêu phát hiện hắn không nói nhiều, so với anh trai biết ăn nói chênh lệch rất nhiều.Không biết vì sao nhiệm vụ khó khăn như vậy lại đến trên người hắn.Sớm biết hắn muốn tới, những người khác đã đến hậu viện rồi, chỉ có Miêu Lan Chi ở tiền viện chờ hắn.Diệp Thần buông bình hoa, chào hỏi một câu, lập tức lấy cớ còn phải đến trường rồi rút lui.Hắn không tham gia kỳ thi đại học năm nay, hắn có công tác, cũng không tệ lắm, cho nên do dự.Thi đại học chẳng phải vì một công tác tốt sao? Hắn đã có.Nhưng do dự mấy tháng, nhìn bạn cùng lứa tuổi bên cạnh, thậm chí những người lớn hơn hắn 10 tuổi đều cố gắng lên đại học, tâm tư của hắn lại sống rồi.Hiện tại cũng từ chức ở nhà chuẩn bị chạy nước rút sang năm thi đại học.Miêu Lan Chi cũng không giữ hắn, bà nhìn ra đứa nhỏ này là xấu hổ.Người vừa đi, Hoa Chiêu đã đi tới, nhìn xem cặp bình hoa ngự dụng trong truyền thuyết này.Đó là đôi lọ vẽ hoa và chim, sơn son thếp vàng cao 50 cm."Có thật không vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Cô hoài nghi với cách làm người của Chu Lệ Hoa, sẽ cho cô một đôi đồ rởm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận