Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1149 - Giúp Tôi Tìm Đối Tượng.



Chương 1149 - Giúp Tôi Tìm Đối Tượng.



Chương 1149: Giúp Tôi Tìm Đối Tượng.Những tâm tư âm u kia, chỉ cần không nói ra, Đào Lam sẽ vẫn còn cơ hội, hơn nữa là cơ hội rất lớn.Pháp luật thật sự không cấm em chồng gả cho cậu của cô, hai người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.Dù người ngoài biết, nhiều lắm là chú ý vài câu, kỳ thật không đau không ngứa.Nhưng bây giờ hắn nói ra, một chút cơ hội cũng không có.Đào Lam nhìn Hoa Chiêu, mỉm cười: "Mọi người tốt xấu gì cũng là thân thích, tôi không lừa gạt người của mình.”Mấu chốt, có vẻ lừa không được.Hắn "cứu" Diệp Lị, Hoa Chiêu cùng Chu Lệ Hoa ra mặt cảm tạ hắn, nhưng lời cảm ơn của Hoa Chiêu căn bản không đạt tới đáy mắt.Qua mấy lần tiếp xúc, hắn cảm thấy đây không phải là người lạnh lùng, không có lòng biết ơn, đó là vì Hoa Chiêu đối với hắn còn nghi vấn.Chuyện hắn làm cũng không phải không có sơ hở, đang tốt tại sao lại đi ra xa như vậy?Chỉ có điều bởi vì hắn bị thương gần chết, mọi người mới không nhắc đến mà thôi."Cô đã sớm hoài nghi tôi sao?" Đào Lam hỏi.Hoa Chiêu gật đầu.Mắt Đào Lam sáng lên, tò mò hỏi: "Sao cô lại phát hiện vậy?"Chuyện này thì có chút khó mà nói rồi.Hoa Chiêu thông qua giao tiếp với thực vật mà phát hiện, lúc ấy hắn và Diệp Lị đi về phía bẫy rập, trên thực tế là đuổi theo một con gà rừng.Gà rừng đã sớm thay đổi phương hướng, nhưng bọn hắn lại không biết, đuổi theo sai phương hướng.Đương nhiên người không biết chỉ có Diệp Lị.Bất quá việc này, căn bản không có chứng cứ rõ ràng, Diệp Lị cho tới bây giờ cũng không hoài nghi tới, cũng đừng nói người ngoài."Tôi đã sớm lưu ý anh rồi, từ ngày Diệp Lị bắt đầu động tâm." Hoa Chiêu nói: "Bằng không thì, tôi vì cái gì mà trời lạnh như vậy mà muốn đi leo Trường Thành bỏ hoang.""Ah ~" Đào Lam giật mình, cảm giác mình thua cũng không oan uổng.Hắn không thua bởi vận mệnh không hiểu thấu, hóa ra người ta đã sớm đề phòng hắn rồi."Đó là tôi nhìn lầm rồi." Hắn nói ra.Cha mẹ Diệp Lị quản không nghiêm, nhưng Diệp gia lại im lặng mà chú ý chuyện chung thân đại sự của cô ta.Là hắn thiếu kiến thức, không nghĩ tới còn có loại gia tộc này tồn tại.Hắn nhìn nhìn xung quanh, hai người bọn họ vậy mà còn chưa đi ra khỏi sân nhỏ.Hắn xác thực muốn dựa vào việc kết hôn để thoát khỏi khốn cảnh của mình, muốn con đường trong tương lai dễ dàng hơn một chút.Nhưng cái thang quá cao, hắn trèo không lên, cũng không thích hợp.Nếu như sớm biết thân phận Diệp Lị, biết rõ tình huống Diệp gia, hắn căn bản sẽ không công lãng phí nhiều máu như vậy.Đào Lam lại quay đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, mỉm cười, cũng may máu này cũng không tính là chảy vô ích.Nếu như hắn không bị thương, nếu như mẹ không đến thủ đô, nếu như không gặp gặp Hoa Chiêu, hắn làm sao biết, chính mình là cậu Hoa Chiêu?Cái thân phận này so với chồng của Diệp Lị càng vững chắc, càng ổn thỏa.Hiện tại hắn không cần làm cái gì, hắn chỉ cần làm tốt việc của mình thì tốt rồi."Tôi đã khuyên nhủ mẹ mình, chuyện trước kia bà ấy cũng đã quên, không bao giờ nhắc tới nữa, tôi chỉ là cậu họ của cô." Đào Lam nói ra.Hoa Chiêu cũng cười, thật sự là người thông minh."Cậu họ của tôi cũng không phải dễ làm, tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, bằng không thì Diệp gia sẽ ra tay." Hoa Chiêu cười nói: "Không biết Diệp Lị có nói cho anh biết không, bọn hắn mà bắt đầu hung ác..., ngay cả người mình đều ra tay.""Ah? Cô ấy cũng không nói gì, chuyện gì đã xảy ra?" Đào Lam tò mò hỏi.Chuyện mất mặt như vậy, Diệp Lị xấu hổ mà nói với nam thần của mình.Hoa Chiêu liền nói qua cho hắn chuyện về Diệp Hưng cùng Diệp Đan, thuận tiện kèm theo chuyện Diệp Giai."Sợ là sau này anh tìm đối tượng cần phải cho tôi xem một chút, không thể tìm địch nhân của Diệp gia, bằng không thì cậu họ của tôi cũng không làm được rồi." Hoa Chiêu nói.Đào Lam lại cười đến rất vui vẻ: "Vậy cô trực tiếp giúp tôi tìm một người thì tốt rồi, yên tâm, tôi không kén chọn, chỉ cần đối phương gia thế tốt, tâm nhãn ít chút là được."Hắn không thích sống cùng người tâm nhãn nhiều, lớn lên dù cho đẹp mắt cũng không được, nói ví dụ như Hoa Chiêu.Hai người lần đầu tiên gặp mặt, trực giác của hắn đã kéo vang cảnh báo."Thật sự?" Hoa Chiêu hỏi."Thật sự!" Đào Lam thấy cô thật sự có ý định này, đặc biệt vui vẻ, trịnh trọng nói: "Năm nay tôi đã 27 tuổi, rất cần một gia đình, hôm nay tôi đã rảnh rỗi xem mắt, cô thấy thế nào?”Xem, hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần làm cậu họ của Hoa Chiêu, những chuyện trước kia hắn hao hết tâm tư, bỏ cả mạng vào cũng không thể thành công, ở trong tay người khác, chính là việc rất nhỏ.Hoa Chiêu im lặng: "Hôm nay khẳng định là không được, tôi phải khuyên nhủ tốt Diệp Lị rồi nói sau."Hiện tại cô mà sắp xếp đối tượng cho Đào Lam, Diệp Lị sẽ hận chết cô. Đợi Diệp Lị tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi, sẽ không sao cả.Đào Lam thất vọng nói: "Vậy cô hãy khuyên nhủ cô ấy thật tốt, tôi rất hi vọng năm nay có thể kết hôn."Cuối cùng cũng đến cửa lớn, Đào Lam bước chân nhẹ nhàng rời đi.Hoa Chiêu vẫn duy trì biểu tình im lặng, trở về chính phòng.Diệp Lỵ còn đang khóc, Hoa Chiêu lại đem chuyện vừa rồi Đào Lam nhờ cô tìm đối tượng nói.Là Đào Lam nhờ cô đấy, cũng không phải cô không muốn Diệp Lị cùng hắn ở bên nhau mà cản trở.Trực giác của nữ nhân vẫn luôn rất chuẩn, Diệp Lị tin tưởng những lời vừa rồi của Đào Lam xuất phát từ sự thật lòng, không phải ai bức bách hắn nói, hiện tại cũng không hoài nghi Hoa Chiêu có ý xấu.Cô ta chỉ khóc lóc nói: "Vì sao, vì sao. . ."Cô ta một mảnh thật lòng, kết quả lại bị đối phương coi như khỉ mà đùa giỡn! Điều này làm cho cô ta phẫn nộ cùng quẫn bách, hận không thể chết luôn, tránh mất mặt!Hoa Chiêu khuyên can mãi, cuối cùng hạ xuống một liều thuốc mạnh: "Thiên hạ đàn ông tốt còn nhiều mà, cô hãy học anh ngữ thật tốt, đợi sang năm hoặc là học kỳ sau, sẽ đưa cô xuất ngoại, cho cô thêm kiến thức về mấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đẹp trai."Tiếng khóc của Diệp Lị dừng lại, xuất ngoại?"Thế giới lớn như vậy, chuyện thú vị nhiều như vậy, ánh mắt của cô không thể chỉ dừng ở trên người một người đàn ông, cô càng phải chú ý chính mình." Hoa Chiêu nói: "Hiện tại sẽ xử lý hộ chiếu cho cô, đến lúc đó cô đi tìm Diệp Thư chơi."Diệp Lị dừng khóc, mắt sáng rực lên.Xuất ngoại, hiện tại đó là ước mơ của tất cả những người trẻ tuổi.Nước ngoài chính là thiên đường."Tương lai tìm người đàn ông tốt hơn Đào Lam gấp mười gấp trăm lần." Hoa Chiêu dỗ dành nói."Dạ!" Diệp Lị vậy mà hung hăng gật đầu.Sau đó nói với Hoa Chiêu: "Chị dâu hai, em có thể không đi học được không? Em xin phép nghỉ, ở nhà học anh ngữ! Em muốn xuất ngoại! Em còn muốn ra nước ngoài học. . . .""Không có vấn đề." Hoa Chiêu một lời đáp ứng.Con cháu Diệp gia muốn ra nước ngoài học, căn bản không phải là vấn đề, cô không xử lý được, một câu của Diệp Danh cũng xử lý được rồi.Hơn nữa đi ra nhìn thế giới, cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện xấu.Đừng nói Diệp Lị, dù là những đứa bé kia của Diệp gia, cô cũng đã bắt tay vào làm hộ chiếu rồi, chờ làm tốt rồi, sẽ để cho bọn hắn đi ra ngoài một vòng, có thêm kiến thức.Diệp Lị lau nước mắt, cả người lại có sức sống.Cũng biết Đào Lam từ đầu tới đuôi đều lừa gạt mình, tình cảm sâu đậm không phải quân không gả của cô ta trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh qua.Cô ta cũng không phải ngốc, cũng không rẻ rúng, sẽ thích một tên lừa gạt.Đáy lòng cô ta chỉ có phẫn nộ!Đào Lam hiện tại nếu đứng ở trước mặt cô ta, cô ta cũng hận không thể cho hắn mấy đao.Hoa Chiêu thấy oán hận trên mặt cô ta liền yên tâm.Trong lòng có hận không đáng sợ, đáng sợ chính là còn yêu, cái loại nữ nhân ngu xuẩn đánh cũng không chịu tỉnh này, mới làm cho người ta đau đầu.Cô bây giờ nhìn Diệp Lị lại thuận mắt thêm một tí, không đến trường thì không đến, tránh khỏi trông thấy Đào Lam lại nháo ra chuyện gì không tốt."Cô về sau ban ngày cứ ở trong nhà học anh ngữ, có gì không hiểu trực tiếp hỏi tôi." Hoa Chiêu nói."Ai! Cám ơn chị, chị dâu hai." Câu cảm ơn này của Diệp Lị thật lòng hơn bao giờ hết.Hoa Chiêu cười cười.Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, chói tai dồn dập.Hoa Chiêu nhíu mày, thật sự hoài niệm chuông điện thoại di động đời sau, cho dù không phải chuông điện thoại di động, mười năm sau chuông điện thoại cũng êm tai hơn so với hiện tại.Hoa Chiêu nhận điện, bên kia truyền đến giọng Diệp Danh: "Mau tới bệnh viện, Miêu lão gia tử sắp không được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận