Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1464 - Dụ Dỗ Bọn Họ Bán Nhà.



Chương 1464 - Dụ Dỗ Bọn Họ Bán Nhà.



Chương 1464: Dụ Dỗ Bọn Họ Bán Nhà.Diệp Thâm và Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ kể chuyện xưa, tán gẫu, ba đứa nhỏ rất nhanh đã không ngăn cản được đồng hồ sinh học, ngủ thiếp đi.Giường Hoa Chiêu đủ lớn, hoàn toàn chứa được ba đứa nhỏ."Con cũng muốn ở lại đây." Tiểu Thận Hành đột nhiên mở miệng, nhìn ba đứa em ở trên giường, ánh mắt hâm mộ.Đã lâu rồi nó không ngủ với cha mẹ.Hoa Chiêu lập tức có chút đau lòng.Tiểu Thận Hành tuy rằng trời không sợ đất không sợ, đá trứng giẫm chân mắt cũng không chớp, nhưng kỳ thật lá gan của thằng nhóc rất nhỏ, sợ tối, sợ một mình.Có thể là do liên quan đến trải nghiệm bị bắt cóc khi còn nhỏ."Hôm nay mấy đứa ở lại đây đi.” Hoa Chiêu nói với mấy đứa nhỏ."Chúng con cũng có thể?" Thúy Vi lập tức hỏi, có chút vui mừng.Cô bé đã rất rất lâu rồi không ngủ với cha mẹ."Đương nhiên có thể, Vân Phi cũng ở lại, các con dựa theo trình tự lớn nhỏ xếp thành một hàng, giường này chứa được.” Hoa Chiêu nói.Vân Phi hiếm khi có chút thẹn thùng, nó đã lớn như vậy còn ngủ chung với ba mẹ... Nhưng, rất mong chờ!Hoa Chiêu không cho thắng nhỏ có cơ hội cự tuyệt, nói nó đi rửa mặt sau đó lên giường ngủ.Bảy anh chị em, xếp hàng một giường, đầy đủ.Hoa Chiêu đứng ở bên giường, nhất thời cảm giác thành tựu bùng nổ.Diệp Thâm mỉm cười đứng bên cạnh cô, đột nhiên nói một câu: "Cảm ơn."Nếu như không phải gặp Hoa Chiêu, anh không biết mình hiện tại sẽ sống cuộc sống như thế nào.Có lẽ chưa kết hôn, có thể đã chết trong một nhiệm vụ nào đó.Cho dù kết hôn, đoán chừng anh cũng không có tâm tình mà sinh nhiều như vậy."Hừ hừ." Hoa Chiêu ngạo kiều hừ một tiếng, cám ơn cô là chuyện nên làm, mấy năm nay bọn họ hợp thì ít mà ly thì nhiều, cô trông một đám nhỏ, rất vất vả đấy."Các con ngủ đi, cha mẹ ngủ ở giường nhỏ bên ngoài." Hoa Chiêu nói với bọn nhỏ, rồi cùng Diệp Thâm đi ra ngoài.Không có giường nào có thể chứa 9 người, nếu có, đó là giường lớn ở phía đông bắc.Tòa nhà này kiến trúc kiểu cũ, lúc Hoa Chiêu cải tạo, cũng giữ lại một phần phong cách ban đầu, bên ngoài phòng ngủ chính có một gian phòng nhỏ, vốn để cho hạ nhân nghỉ ngơi buổi tối.Bây giờ được cô biến thành phòng nghỉ, đặt một cái bàn, làm phòng trà.Đẩy cửa sổ ra, xuân hạ thu đông đều có thể ngồi ở chỗ này ngắm cảnh.Bây giờ lấy bàn giường xuống, hai người ngủ vừa đủ.Hai người lâu ngày mới gặp lại, nếu như là trước kia sẽ là củi khô gặp lửa, nhưng lúc này đều thành thành thật thật nằm trong chăn, nói chuyện phiếm.Chuyện đau lòng không đề cập tới, hai người cũng không phải là người đắm chìm trong bi thương không ra được.Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi Diệp Thâm chuyện ở ở Quỳnh Châu, đi thẳng đến kết quả: "Bắt được chưa? Sau này anh có tính toán gì không?"Diệp Thâm cười, có đôi khi anh cảm thấy tham vọng của Hoa Chiêu còn lớn hơn cả anh."Gần nắm giữ toàn bộ rồi.” Diệp Thâm nói: "Củng cố thêm một thời gian nữa, cũng giống như Bằng Thành, đến lúc đó em có thể tùy tiện đi lại."Muốn quét sạch sẽ là không có khả năng, nước quá sạch sẽ không có cá, lợi ích của việc buôn lậu quá lớn, vô số người nguyện ý xách đầu làm.Chém xong một nhóm còn có nhóm tiếp theo, chém không hết.Hoa Chiêu lập tức vui vẻ: "Lần sau khi nào đi? Đưa em đi cùng với." Cô đi trồng rong tảo.Vớt hàng lậu rất gây nghiện.Nhìn những chiếc container chất thành núi trong không gian, nhìn chúng biến thành đống đá thô phỉ thúy, Hoa Chiêu vui vẻ muốn nhảy lên.Khi không có ai, cô thích chạy vào không gian để kiểm kê vật tư của mình.Với sự tiến bộ của thời đại, những thứ tốt trong không gian sẽ ngày càng nhiều."Một tuần sau." Diệp Thâm nói.Anh muốn ở nhà thêm vài ngày nữa, ở bên các con.Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, bất tri bất giác giọng của Hoa Chiêu nhỏ dần, tựa đầu lên vai Diệp Thâm, ngáy nhỏ.Từ sau khi Diêu Lâm rơi xuống nước, cô chưa từng chợp mắt.Bây giờ cuối cùng đã ngủ thiếp đi.Nhưng trong mộng hình như cũng không vui, lông mày đã cau lại.Diệp Thâm thở dài.Ngoài miệng không đề cập đến, trong lòng chắc là rất khổ sở.Huống chi, chuyện còn chưa tính là xong.Quả thật chưa xong, thù còn chưa báo!Sáng hôm sau Hoa Chiêu thức dậy, liền gọi Ngũ Lạc tới, bảo hắn đi điều tra Hướng Hồng Anh."Chủ ý điều tra rõ ràng, Hướng Hồng Anh tiếp cận ông cậu tôi vì muốn lấy được cái gì.” Hoa Chiêu hỏi.Chuyện này có chút khó khăn, ý định trong lòng một người cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.Nhưng luôn có dấu vết để lần theo.Ngũ Lạc nhận lệnh đi ra ngoài, tối hôm đó đã trở về giao kết quả."Không nghĩ tới chuyện này lại dễ điều tra như vậy.""Hai cô con gái của Hồng Anh đã bắt đầu khoe khoang với bên ngoài, họ rất có thể sẽ ra nước ngoài, con gái lớn thậm chí còn chuẩn bị bán nhà, con gái thứ hai cũng không tích cực làm việc nữa, gần đây thường xuyên bị phê bình.”"Mọi người tò mò làm sao họ ra nước ngoài được, họ nói rằng có người thân ở nước ngoài, làm ông chủ, muốn đưa cả gia đình họ đến nước Mỹ."Ba mẹ con đó rất quyết tâm nắm chắc Diêu Lâm.Diêu Lâm lại biểu hiện rất thân sĩ, cự tuyệt không đủ triệt để, khiến ba người hiểu lầm.Hướng Hồng Anh chạy theo Diêu Lâm cọ cơm vài lần, đi dạo vài lần, bà ta đã cảm thấy ông ấy có ý tứ với mình, chuyện tốt sắp tới."Muốn đến Mỹ, chuyện này dễ làm.” Hoa Chiêu cười nói.Nụ cười này rất lạnh, ai nhìn thấy cũng lạnh người.Diệp Thâm khẽ vuốt ve lưng cô, đừng tức giận, tức giận không đáng giá, làm là được.Diệp Danh từ bên ngoài đi vào, hỏi: "Đang nói chuyện về Hồng Anh? Vừa hay, lúc Diệp Thư và Diêu Khôn rời đi còn nhờ anh 'chăm sóc' một chút, em định làm gì?"“Họ muốn đi đến Mỹ, hãy đưa bọn họ đi.” Hoa Chiêu cười nói.Mấy người trong phòng đều nhìn cô, nghe cô tiếp tục."Truyền ra mấy lời, nói tôi sẽ không để yên cho Hướng Hồng Anh, ở thủ đô này, có tôi sẽ không có bà ta!” Hoa Chiêu nói với Ngũ Lạc.Lời này đủ nặng, Hướng Hồng Anh đụng vào Hoa Chiêu, giống như trứng chọi đá.Chắc hẳn tự mình Hướng Hồng Anh cũng biết rõ."Làm khó họ, dụ dỗ họ bán nhà.” Hoa Chiêu lại nói với Diệp Thâm: "Để mấy người kia tiếp xúc với mấy người vượt biên, đưa bọn họ đi."Hướng Hồng Anh có nhà, lại là công nhân lâu năm, nên vị trí nhà bà ta cũng không tệ lắm, ngay bên ngoài vành đai 2, còn là một căn nhà 3 phòng ngủ 90 m2.Hơn 30 năm sau, căn nhà này trị giá mấy ngàn vạn!Hai con gái của Hướng Hồng Anh cũng có nhà, tuy rằng là phòng đơn vị cấp, nhưng chỉ cần bọn họ thành thành thật thật ở thủ đô, sau cải cách nhà ở, căn nhà kia sớm muộn gì cũng là của bọn họ. Cũng là vị trí tốt và có giá trị đáng kể. Cứ để họ đổi phòng thành tiền đi.Rồi đưa bọn họ vượt biên qua bên kia, đi làm công nhân bất hợp pháp, cả đời ở trong tầng hầm, rửa chén rửa bát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận