Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 609 - Ăn Xong Lại Đi



Chương 609 - Ăn Xong Lại Đi



Chương 609: Ăn Xong Lại Đi“Ông tôi là một cựu quân nhân.” Hoa Chiêu nói, “Sau khi đi lính về, ông ấy về làm ruộng, thích nghiên cứu về hạt giống, ông ấy đã gieo trồng một loại hạt giống được quốc gia ưu ái, cảm thấy có thể kiếm được ngoại tệ nên đã thưởng cho ông ấy.”Cái này nhất định phải giải thích, bằng không thì sẽ có người cho là bọn họ làm chuyện gì khuất tất.Mọi người im lặng mà nhìn cô, tiêu hóa những lời này.Biểu cảm có chút đặc sắc, cũng không biết nên tin hay không tin.Hoa Chiêu vào nhà cầm một nắm hạt hướng dương đi ra: "Ừ, chính là loại hạt giống này, mọi người nếm thử xem như thế nào?"Để không mất mặt, lần này 4 vạn cân hạt giống, chất lượng còn tốt hơn một bậc so với hạt giống đưa cho Lý gia trồng hồi trước.Trước kia, hạt hướng dương đã cho người ta cảm giác rất kinh ngạc rồi, lần này chính là trong kinh ngạc mang theo không thể tin rồi."Ai nha! Đây là hạt hướng dương sao? Tại sao lại ăn ngon như vậy!" Chị dâu Vương là người sảng khoái nói chuyện cũng rất sảng khoái: "Tôi chưa từng ăn qua hạt hướng dương ngon như vậy! Trách không được có thể đổi được ô tô!"Những người khác không nói lời nào, nhưng trong lòng đều công nhận, hạt hướng dương này ăn quá ngon rồi, so với thịt còn ngon hơn!Điền Thúy ăn hạt hướng dương, nhìn xe ô tô, đột nhiên cảm thấy hạt hướng dương trong miệng có chút chua chua."Ai nha! Lần trước cô cho tôi hạt giống, hình như ở bên trong có một ít hạt hướng dương? Có phải là loại này không ?" Chị dâu Vương đột nhiên nói."Vâng." Hoa Chiêu vừa cười vừa nói."Vậy những hạt giống khác? Cũng là ông nội cô nghiên cứu hay sao?" Chị dâu Vương còn rất thông minh.Hoa Chiêu gật đầu.Chị dâu Vương ước lượng cái túi đựng hạt hướng dương: "Không ăn hết, tôi đem về nhà trồng!"Từ việc đối với Hoa Chiêu có chút hảo cảm, chị ta nhận hạt giống, cũng trồng rồi, nhưng không trồng toàn bộVườn rau này liên quan đến khẩu phần ăn của toàn bộ gia đình, lương thực đấy, không thể khinh thường, lỡ may cây giống mọc lên không tốt, chị ta có khóc cũng không kịp.Hiện tại, dù là dạng dưa vẹo táo nứt, chị ta cũng muốn trồng!Những người khác cũng nghĩ tới, lúc Hoa Chiêu vừa tới, đã cho bọn họ mỗi nhà đều là hạt giống, kết quả các cô đều không trồng.Cũng đã chậm trễ nhiều ngày như vậy, không biết hiện tại tại trồng còn kịp hay không?Mọi người nhìn thoáng qua hạt hướng dương còn lại trong mâm, nhao nhao tiếc nuối mà đi về nhà trồng trọt.Hoa Chiêu vừa muốn vào nhà, đã thấy Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ đi tới.Cô ta cũng đặt câu hỏi về chiếc xe, Hoa Chiêu lại giải thích cho cô ta một lần, vừa vặn để cho cô ta đem tin tức mang về trên lầu, tránh cho cô còn phải đi giải thích lần nữa, giống như là đi khoe khoang vậy.Công lực của Tô Nguyệt còn kém hơn so với Điền Thúy, con mắt đều đỏ, căn bản không che dấu được.Sau khi ăn hạt hướng dương thơm nức, cô ta cũng chua chua nói: "Không phải chỉ là hạt hướng dương nha, dù có ăn ngon thì sao? Thật sự có thể kiếm được ngoại tệ sao? Kiếm được bao nhiêu?""Mấy cân hạt hướng dương đổi một chiếc xe hơi…" Một câu cuối cùng cô ta nói thầm vô cùng nhỏ giọng.Hoa Chiêu không muốn nói chuyện với cô ta nữa: "Cô cứ đi dạo đi a, tôi phải về nhà dọn dẹp một chút rồi.""Ai, chờ một chút!" Tô Nguyệt lúc này mới nhớ mục đích của mình là tới làm gì đấy, thu hồi vẻ ghen ghét có chút lúng túng nói: "Em là tới thăm nhà đấy, nhà chị trẻ con nhiều, em mang Hạo Hạo tới tìm bọn hắn chơi, chị còn đang bận việc, em sẽ trông chừng bọn nhỏ, chị không cần để ý đến em."Hoa Chiêu nhìn cô ta, lại nhìn đứa bé nằm sấp trong ngực, Tô Hạo, mở cửa sân gọi bọn hắn vào.Người ta nói là đến "Thăm nhà" đấy, lý do chính đáng mà không có cách nào cự tuyệt, cô cũng không thể cự tuyệt hàng xóm đến thăm nhà.Hoa Chiêu vào nhà, đem hai đứa bé đặt ở trong xe đẩy, đẩy đến chỗ thoáng mát, sau đó vào nhà dọn dẹp.Đương nhiên cô luôn lưu ý hai bảo bảo, sẽ không để cho bọn nhỏ rời khỏi tầm mắt của mình.Tô Nguyệt cũng không làm gì khác, chỉ đứa đứa nhỏ đến chơi thôi, thỉnh thoảng còn trêu chọc hai đứa bé trò chuyện.Chỉ có điều Vân Phi cùng Thúy Vi đều không để ý đến cô ta.Nhưng bọn chúng đối với Tô Hạo cũng rất hiếu kỳ, ah ah ah ah mà chỉ vào thằng bé nói chuyện.Tô Hạo đối với bọn chúng cũng rất tò mò, cố gắng nâng cổ nhìn hai người bọn chúng, thỉnh thoảng cũng ah ah hai tiếng.Không biết ba đứa đang nói cái gì.Tô Nguyệt nhìn hai đứa bé bảy tám tháng trong xe đẩy còn to khoẻ hơn đứa nhỏ một tuổi trong ngực cô ta, lại còn trắng trắng mập mập, ánh mắt ghen ghét.Cùng là con người, sao cuộc sống lại khác nhau như vậy?Trong nhà cũng không có gì phải thu dọn đấy, Hoa Chiêu tuy hơn một tuần lễ không trở về, nhưng trong phòng sạch sẽ như lúc cô vừa rời đi.Cô chỉ đi phòng bếp làm chút thức ăn đi ra, canh trứng gà, rau quả nghiền.Phân ra ba phần, cũng chuẩn bị cho Tô Hạo một phần."Cảm ơn." Tô Nguyệt tiếp nhận, nhỏ giọng nói.Cái này chính là mục đích hôm nay cô ta tới…Anh trai không cho lấy đồ của người khác, không có tiền mua thêm đồ, cô ta cũng không biết chế biến…Vậy thì ăn xong lại đi!Hoa Chiêu vì đứa bé, không cùng cô ta chấp nhặt.Buông đồ xuống, để cho hai bảo bảo tự mình ăn, cô lại bận rộn những chuyện khác, kỳ thật không có gì để bận rộn đấy, nhưng cô không muốn cùng Tô Nguyệt nói chuyện.Tô Nguyệt nhìn Tô Hạo ăn như hổ đói, kích động mà muốn khóc. Đứa nhỏ này tính khí không tốt, khẩu vị cũng không tốt, dù là quá đói rồi, nhìn thấy đồ ăn được cũng không kích động, ngược lại không muốn ăn, lúc này mới càng ngày càng gầy.Xem ra sau này cô ta cũng phải đến, vì Tô Hạo, cô ta có thể không biết xấu hổ.Nếu như lại chăm sóc không tốt cho Tô Hạo, anh trai lại muốn thay người rồi, cô ta sẽ phải trở lại quê quán rồi.Sau khi về quê, chắc chắn phải lập gia đình, sinh con, cả đời làm việc nhà nông.Cô ta không muốn sống cuộc sống như vậy, cô ta muốn tìm một quân nhân, sau khi kết hôn sẽ ở nhà chăm sóc con cái rất nhàn nhã?



Bạn cần đăng nhập để bình luận