Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1129 - Giải Thích.



Chương 1129 - Giải Thích.



Chương 1129: Giải Thích."Thầy ~~ thầy cái gì cũng không biết, sao có thể nói người ta như vậy! ~" Trang Tiểu Liên nói ra.Cái âm thanh nũng nịu kia, làm cho Hoa Chiêu nổi da gà đầy thân.Trước mặt nhiều người mà hờn dỗi như vậy, cô cũng xấu hổ thay cô ta.Nhưng bản thân cô ta không xấu hổ, người xấu hổ chỉ có cô.Trang Tiểu Liên bỉu môi, chỉ vào phòng bếp nói với Đào Lam: "Em chỉ mượn bọn hắn đôi đũa, bọn hắn không cho mượn coi như xong, còn đánh em, Tôn Dũng xem không nổi, muốn đi tìm bọn hắn lý luận, cũng bị đánh, chúng em có cái gì sai? Sai đều là bọn hắn!"Như vậy nghe, bọn hắn có vẻ giống như những nạn nhân thực sự.Nhưng Đào Lam biết rõ cách làm người của Trang Tiểu Liên, chỉ có một chút khôn vặt.Hắn nhìn về phía mấy người Từ Mai.Từ Mai đã cười lạnh: "Hừ! Đó là mượn sao? Là cô thò tay cầm!"Cô cầm đũa của chúng tôi làm gì? Ăn đồ của chúng tôi sao? Chúng tôi mời cô rồi sao?"Một cô gái vừa tiến đến đã đem tay với vào trong nồi nhà người khác, cũng không chê mất mặt xấu hổ, còn có mặt mũi ở đây khóc lóc, nếu tôi là cô, đã sớm mắc cỡ đến nỗi phải tìm một cái lỗ chui vào rồi!""Người ta không biết mà! Còn tưởng rằng cơm kia là thôn dân chuẩn bị cho chúng tôi đây này! Đều là hiểu lầm!" Trang Tiểu Liên hùng hồn nói."Cũng bởi vì chút hiểu lầm ấy, cô đánh tôi còn đánh bạn học tôi, các ngươi còn có lý rồi hả? Thầy, thầy xem bọn hắn!" Trang Tiểu Liên nói.Như vậy nghe, có vẻ cũng đúng.Dù sao tất cả bạn học đều đứng về phía Trang Tiểu Liên, cho dù là nữ sinh chán ghét cô ta, cũng không có ai đi ra phản bác. . . Ngoại trừ Diệp Lị."Đánh cô? Đánh cô ở đâu cô lấy ra nhìn xem?" Diệp Lị hỏi cô ta.Từ Mai lập tức nói ra: "Tôi cũng không đánh cô ta, chỉ lấy lại nắp nồi từ trong tay cô ta mà thôi, là sinh viên đấy, vậy mà biết nói láo vu hãm người, thật sự mất mặt xấu hổ. Về phần nam sinh này, là hắn động thủ trước đấy, muốn xô đổ chén đũa của chúng tôi, không đánh hắn thì đánh ai?"Diệp Lị cũng hiểu rõ tính cách của Tôn Dũng, tay thiếu nợ, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, Từ Mai nói cô ta đều tin.Cô ta liếc tay Tôn Dũng một cái, ngón tay còn động đậy được, Hoa Chiêu thật sự đã hạ thủ lưu tình rồi!"Thèm ăn, tay thiếu nợ! Đánh các người cũng xứng đáng!" Diệp Lị nói với hai người kia.Cô ta không biết cãi nhau, chỉ có thể nói những lời này.Hai chứ thèm ăn làm cho Trang Tiểu Liên cảm thấy nhục nhã, mặt cô ta đỏ lên, chỉ vào Diệp Lị muốn chiến đấu.Hoa Chiêu bưng nồi đi ra, nói với mấy người Từ Mai: "Nếu là hiểu lầm, vậy thì cho qua đi, trời sắp tối rồi, chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm."Mấy người Từ Mai cũng không muốn cùng một đám trẻ con chỉ vì việc nhỏ mày mà cãi nhau, nói ra chính bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ.Mấy người không để ý tới một đám sinh viên hai mươi mấy tuổi, vội vàng đỡ lấy cái nồi trong tay Hoa Chiêu, chuẩn bị ăn cơm.Hoa Chiêu nhìn Diệp Lị cười nói: "Muốn ăn cùng không?"Diệp Lị há hốc mồm, rất muốn đáp ứng.Nhưng nhìn xung quanh, biểu lộ của mấy sinh viên khác đã trầm xuống, bọn hắn hình như vẫn đứng về phía Trang Tiểu Liên, hiện tại nếu cô ta đi cùng Hoa Chiêu, thoáng cái sẽ cùng tất cả mọi người đối lập rồi.Cũng không phải không được. . . . Nhưng vì Trang Tiểu Liên mà mất đi nhân duyên, cô ta cảm thấy ủy khuất.Băn khoăn của cô ta Hoa Chiêu cũng hiểu.Cô nói với mấy sinh viên xung quanh: "Chào mọi người, tôi là chị dâu hai của Diệp Lị, rất hân hạnh được biết mọi người. Chuyện vừa rồi như vị bạn học này đã nói, đều là hiểu lầm, mọi người đừng nóng giận."Mọi người sững sờ, chị dâu hai của Diệp Lị?Nhưng đúng vậy, chỉ cần nhìn cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người đã biết họ quen nhau.Chuyện Hoa Chiêu muốn tới, Diệp Lị chỉ nói cho Đào Lam, cô ta cảm thấy không cần phải nói trước cho tất cả bạn học, đợi mọi người gặp được lại nói sau.Kết quả vừa gặp đã nhìn thấy có mùi thuốc súng."Hoá ra là thân thích của Diệp Lị, muốn đi theo chúng tôi chơi sao? Thật sự là, sớm đến trước lâu như vậy, nấu cơm cũng không mời chúng tôi, ăn mảnh." Trang Tiểu Liên nói ra.Diệp Lị tức giận, muốn mắng cô ta, cô ta có mặt mũi lớn như vậy sao, đồ ăn Hoa Chiêu làm ai cũng có thể ăn sao!Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, Diệp Lị lập tức ngậm miệng lại."Vốn là muốn giúp các người chuẩn bị đồ ăn trước, để các người sau khi xuống xe sẽ có cơm ăn ngay.”"Kết quả lại phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong thôn đều cần dùng tiền, một con gà 10 đồng, 1 cái trứng gà 2 mao, cải trắng khoai tây đều cần tiền.”"Cũng không biết trước khi mọi người đến đã sắp xếp như thế nào, tôi ngược lại không thể làm chủ, cho nên không thể giúp mọi người chuẩn bị trước được, thật sự ngượng ngùng."Thái độ của cô rất tốt lại nói ra mấy câu nói đó, ngược lại làm cho các sinh viên kia ngượng ngùng.Bọn hắn cũng không quen biết cô, người ta cũng không có lý gì mà chuẩn bị đồ ăn cho bọn hắn! Huống chi nguyên liệu nấu ăn lại mắc như vậy! Thật đúng là không thể tùy tiện làm chủ.Bọn họ là chia tiền đấy, phí nấu ăn quá cao, thực sự có người đảm đương không nổi."Huống chi làm đồ ăn cho quá nhiều người, tôi cũng làm không nổi." Hoa Chiêu cười nói.Mọi người nhìn xung quanh, đều đã đến đủ, bọn hắn hơn bốn mươi người, muốn để cho người ta chuẩn bị mấy bàn đồ ăn?Người ta là tới leo núi đấy, không phải đến để hầu hạ bọn hắn.Quá mức quá mức.Mọi người tỉnh táo lại, có chút xấu hổ.Lòng Trang Tiểu Liên lại nhấc lên, đụng phải đối thủ rồi! Còn biết nói chuyện hơn cô ta! Còn có thể mê hoặc người khác!"Cái gì mà có làm cơm hay không? Bây giờ là chuyện nấu cơm sao? Là đánh người! Cô xem cô đánh Tôn Dũng như vậy! Tôn Dũng thế nhưng đang học thiết kế đấy, tay của hắn về sau còn có thể vẽ tranh sao?"Hoa Chiêu nhìn người thanh niên cao lớn thô kệch trên mặt đất, tuy không kêu gào nữa nhưng vẫn đang nức nở."Cái người này tính tình thế nào chắc các người cũng đã biết, tôi chỉ có thể nói, tôi chưa bao giờ động thủ trước." Hoa Chiêu nói xong nhìn Diệp Lị nói: "Muốn cùng ăn không?"Nên cho giải thích nàng đều cho đủ, dù thế nào lựa chọn, tựu xem Diệp Lị chính mình rồi."Cùng ăn cùng ăn." Diệp Lị lúc này động tác rất nhanh, lướt qua cô tiến vào phòng, quay đầu lại mở cửa cho Hoa Chiêu.Cô ta ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu cười cười.Cô ta biết Hoa Chiêu vừa rồi nói nhảm nhiều như vậy cũng là vì mình. . . . Bằng không thì đối với người như vậy, Hoa Chiêu càng thích động thủ hơn.Đâu chịu ôm đứa nhỏ đứng dưới trời lạnh nói nhảm nhiều như thế.Cô ta có chút cảm động.Về phần những người bạn học này, Hoa Chiêu đã nói rất rõ ràng, nếu bọn hắn vẫn đứng về phía Trang Tiểu Liên giận chó đánh mèo cô ta, vậy mấy người này cô ta cũng không cần để ý nữa.Hoa Chiêu như có như không liếc nhìn Đào Lam, ôm đứa nhỏ quay đi."Thầy, thầy xem cô ta! Đánh người không cần chịu trách nhiệm sao? Thầy nhìn tay Tôn Dũng ah!" Trang Tiểu Liên còn không bỏ qua."Tôn Dũng ra tay trước a." Hoa Chiêu nghe thấy Đào Lam ôn hòa nói ra: "Vị phu nhân kia nói đúng, Tôn Dũng có tính cách thế nào, mọi người không biết sao?"Mọi người trầm mặc, lần này kể cả Trang Tiểu Liên cũng đã trầm mặc trong một cái chớp mắt.Trên mặt đất, nam sinh này vẫn còn nức nở, vẻ mặt dữ tợn, xúc động dễ giận, một lời không hợp liền thích ra tay đánh người.Nhưng đánh thua, bị thương, lại không ngại cầu xin tha thứ, thút thít nỉ non.Không có ai thích hắn, tất nhiên cũng không có ai thay hắn ra mặt.Thậm chí đang có người cười trộm trong đám người."Đi đi, chúng ta cũng làm cơm ăn a? Đói chết mất.""Thôn trưởng, gà thật sự 10 đồng một con? Ông cho là chúng ta coi tiền như rác ah!""Gà đắt coi như xong, khoai tây cải trắng cũng muốn tiền? Cho chúng tôi là được."Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà tản ra thảo luận, vứt Tôn Dũng cùng Trang Tiểu Liên ở nguyên tại chỗ.Đào Lam an ủi Trang Tiểu Liên vài câu, rồi đi gõ cửa phòng Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận