Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 979 - Tìm Được.



Chương 979 - Tìm Được.



Chương 979: Tìm Được.Người sắp ra khỏi cửa, Thái Xuân Ni đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại."Đem nó cho tôi đi, tôi giúp anh xử lý."Vệ sỹ mặt không biểu tình mà nhìn cô ta.Thái Xuân Ni đi theo bên người Lý Hùng mấy tháng rồi, cẩn thận quan sát qua, vệ sỹ của Lý Hùng đặc biệt nghe lời, hắn nói những người này làm gì, bọn hắn liền làm cái đó.Bởi vì làm không tốt, nhẹ thì bị phạt, nặng thì mất mạng.Hồng Kông phồn hoa này, cũng loạn lạc ngoài sức tưởng tượng của cô ta."Hùng ca chỉ muốn đem đứa nhỏ này ném đi, đừng để nó chết ở đây, tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao về sau tôi cũng ở chỗ này, để tôi đi ném a." Thái Xuân Ni nói xong lấy cái túi trong tay hắn, trực tiếp đi ra ngoài.Vệ sỹ nhìn cô lái xe rời đi, trầm mặc một hồi cũng đi nha.Thái Xuân Ni nói đúng, cô ta không có lý do gì mà lưu lại đứa bé kia cùng lão đại đối đầu, ai ném cũng là ném.Thái Xuân Ni lái xe nhanh chóng đến nhà phúc lợi gần nhất, sau đó trực tiếp đặt đứa trẻ lên bàn làm việc của trưởng khoa."Đừng nhìn tôi, đứa nhỏ này không phải là của tôi, trên đường nhặt được đấy, các người nhìn xem rồi xử lý a." Cô ta nói xong lên xe thể thao nghênh ngang lái đi.Cô ta không có quá nhiều hảo tâm đi cứu đứa bé này, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ sống dựa vào người khác để tồn tại bằng cách bán đi nhan sắc của mình.Lý Hùng nói đem đứa nhỏ ném đi, cô ta cũng không dám đem nó lưu lại.Bằng không thì những ngày an nhàn của cô ta khả năng đảo mắt liền không còn.Hơn nữa có thể mời bác sĩ cũng đã mời tới, bọn hắn thật sự không thể cứu chưa cho đứa bé này.Vậy cô ta cũng không có biện pháp rồi.Cô ta chỉ có thể giúp nó một lần cuối, về phần có thể sống hay không, phải xem mạng của nó rồi.Hơn nữa cô ta cảm thấy Hoa Tiểu Ngọc bắt cóc đứa nhỏ này là chơi với lửa, hiện tại không chơi tốt, muốn đem đứa nhỏ chơi chết rồi.Cô ta cũng không muốn phạm tội này giống cô ta!Ai biết được cô a đắc tội với người nào?Hình như rất lợi hại.Trong mấy năm lưu lạc ở trong nước, người đuổi bắt Hoa Tiểu Ngọc bắt đặc biệt nhiều, các cô mỗi lần đều thiếu chút nữa bởi vì cô ta mà bại lộ!Bất đắc dĩ, các cô mới chạy đến Bằng Thành, hi vọng có thể tìm được đường đến Hồng Kông, triệt để thoát khỏi sự lùng bắt.Không nghĩ tới thật sự thành công.Thân phận của Diệp Chấn Quốc cách thế giới của các cô quá xa rồi, đừng nói Thái Xuân Ni không biết thế lực của Diệp gia, dù là Hoa Tiểu Ngọc cũng đần độn, u mê đấy.Chỉ biết là người ta lợi hại, là nhà cao cửa rộng, có tiền có thế, nhưng đến cùng lợi hại như thế nào, nhiều năm như vậy không phải vẫn chưa bắt được cô ta?Đó là cô ta không biết, Hoa Chiêu nghe nói cô ta bị bọn buôn người dính vào, liền đoán được kết cục thê thảm của cô ta, cho nên không tiếp tục cho người chuyên môn lùng bắt cô ta.Chỉ là Diệp Danh thuận miệng phân phó một câu muốn chú ý cô ta mà thôi.Bất quá hai người đều không nghĩ tới, Hoa Tiểu Ngọc vậy mà không bị bán đi đến vùng núi hẻo lánh, mà là "Thăng chức rất nhanh" đi tới Hồng Kông, tìm được kim chủ, trái lại còn hại bọn họ....Viện trưởng cô nhi viện nhìn chiếc xe đã đi xa, cảm thấy Thái Xuân Ni nói thật, bằng không thì chỉ bằng trang phục cùng cái ô tô kia của cô ta, không có đạo lý sẽ ném đi con ruột của mình."Đáng thương ah, đã bị bệnh nặng sao?" Viện trưởng ôm tiểu Thận từ trong túi rác ra, lập tức gọi y tá đến chăm sóc.Bất quá dùng kinh nghiệm của ông nhìn, đứa nhỏ này sống không được bao lâu nữa, không biết đã sinh bệnh gì? Trách không được bị vứt bỏ....Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu rốt cuộc cũng thăm dò được là hai vị tiểu thư họ Thái mời bác sĩ, cũng thăm dò được địa chỉ.Cái họ này đã làm cho Diệp Thâm chấn động, anh đã tìm hiểu kỹ càng, Hoa Tiểu Ngọc đã từng dùng qua tên giả có họ kia."Em ở bên ngoài chờ, anh sẽ vào xem."Đến bên ngoài, Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu."Ừ!" Hoa Chiêu nhanh chóng gật đầu.Cô không nóng nảy đi vào, cô ở bên ngoài cũng có thể thấy rõ.Diệp Thâm gõ cửa, muốn vào thương lượng.Người mở cửa chính là cô hầu gái trẻ, trong nhà cũng không có người khác."Nghe nói nơi này có đứa bé cần bác sĩ? Tôi có thể thử xem, đây là danh thiếp của tôi."Diệp Thâm mặc âu phục, đeo kính mắt, trên mặt cũng đã thay đổi một chút.Anh giống như thành một người khác, khí chất văn nhã, giọng nói ôn nhu, như một người tuổi trẻ tài cao.Cho dù Hoa Tiểu Ngọc nhìn thấy anh nhất thời cũng không dám nhận, nhiều lắm là cảm thấy anh có chút giống.Cô hầu gái xấu hổ mà tiếp nhận danh thiếp nhưng lại tiếc nuối nói: "Anh đã tới chậm, hiện tại đã không cần dùng đến rồi."Tim Diệp Thâm giật thót một cái."Làm sao vậy? Đứa bé đã hết bệnh rồi?"Về phần một loại khả năng khác, anh căn bản không giám tưởng tượng!Cô hầu gái lắc đầu, tim Diệp Thâm chìm vào đáy cốc."Đứa bé đã bị người ta mang đi." Cô hầu gái lạnh rung nói.Cô ta cũng không thể nói đứa bé kia đã bị ném đi.Đó là tìm phiền toái cho Lý Hùng.Cho Lý Hùng phiền toái mọi người sẽ rất phiền toái."Mang đi? Mang đi nơi nào?" Diệp Thâm kiên trì hỏi: "Đứa bé đã hết bệnh sao?"Cô hầu gái tiếc nuối mà lắc đầu: "Đứa bé còn chưa khỏe, tôi cũng không biết nó bị mang đi nơi nào."Trong lòng cô ta rất đồng tình với đứa bé kia, nó quả thực so với cô ta còn thảm hơn.Nó còn nhỏ như vậy. . . Hiện tại đã bị ném xuống biển rồi phải không?Tim Diệp Thâm như rơi vào chảo rán bị dày vò.Người hầu gái mặc dù nói cô ta không biết, nhưng nét mặt của cô ta đã nói rõ vấn đề.Đứa bé kia sợ là lành ít dữ nhiều...Ah! ! !Lòng Diệp Thâm gào thét.Hoa Chiêu đã đem trong ngoài biệt thự đều tra xét một lần, bên trong xác thực không có đứa nhỏ.Chỉ có trong thùng rác có vài miếng tã biểu hiện ở đây đã từng có một đứa bé tồn tại.Mà cô hầu gái do dự cô cũng nhìn thấy.Cô điên cuồng kết nối với thực vật trong sân, liền thấy được Hoa Tiểu Ngọc, cũng nhìn thấy Thái Xuân Ni.Đã thấy cô ta mang đứa bé đi.Con của cô bị vứt vào túi rác mang đi. . . . Cái tư thái kia khẳng định không phải đưa nó đi bệnh viện!Hoa Chiêu như phát điên nhảy ra, muốn nói Diệp Thâm đi tìm Thái Xuân Ni, kết quả là thấy Thái Xuân Ni lái xe trở về rồi.Hoa Chiêu lập tức kiểm tra một chút, là một mình cô ta trở về đấy. . . .Cô như tia chớp lao ra, đè Thái Xuân Ni xuống đất."Con của tôi ở đâu rồi !" Cô trừng mắt mà quát.Đã bất chấp bại lộ một vài vấn đề rồi.Cô hầu gái lại càng hoảng sợ, lập tức đóng cửa khóa lại, chạy đến tầng hầm ngầm trốn đi.Diệp Thâm đã nhanh chóng đi vào bên người Hoa Chiêu.Thái Xuân Ni đều ngơ ra rồi, đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ này là ai? Mẹ của đứa bé kia? Cô ta làm sao biết đứa bé ở chỗ này?"Con của tôi đâu rồi!" Hoa Chiêu điên cuồng hô to, tay cũng run rẩy đấy, chỉ sợ chậm một giây không kịp. . . .Cũng sợ nghe thấy tin tức không tốt.Mặt Thái Xuân Ni trắng bệch, cô ta cảm giác xương bả vai của mình đã bị bóp nát.Đây là phụ nữ sao? Đây là người sao?"Đứa bé ở cô nhi viện!" Cô ta đau đớn kêu ra.Tay Hoa Chiêu vẫn còn ở trên đầu vai cô ta, nhưng khí lực đã nới lỏng.Cô sửng sốt một chút, chờ mong mà hỏi thăm: "Thằng bé còn. . . Còn sống? Ở cô nhi viện?""Dạ dạ, tôi vừa đưa đi đấy, cô nhanh đi tìm đi, bằng không thì đã chậm, cũng không biết có còn sống hay không rồi!" Cô ta muốn đem người đuổi đi.Người lại bị Diệp Thâm nhấc lên, như bao tải bị nhét vào trong xe.Diệp Thâm cũng nhanh chóng lên xe: "Dẫn đường."Hoa Chiêu cũng ngồi vào bên cạnh Thái Xuân Ni, một cây đao đè vào trên cổ cô ta."Dẫn đường."Thái Xuân Ni nghe hai người nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cũng có chút tin bọn họ là cha mẹ đứa bé.Không nghĩ tới đối phương vượt qua eo biển nhanh như vậy, còn tìm được các cô.Đáng hận Hoa Tiểu Ngọc lại không ở đây!Trong lòng tuy đem Hoa Tiểu Ngọc mắng vô số lần, bất quá cũng không chậm trễ cô ta chỉ đường.Sau nửa giờ, Hoa Chiêu liền gặp được bảo bảo đang hấp hối của cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận