Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 943 - Phát Hiện.



Chương 943 - Phát Hiện.



Chương 943: Phát Hiện.Dự đoán của Hoa Chiêu vẫn có chút sai lầm đấy.Khi cô cử người đến đưa hộ khẩu đã làm xong cho mẹ con Thu Tú Vân, nghe nói bọn họ bùng nổ ngay tại chỗ, muốn cùng Lưu Minh dốc sức liều mạng.Năm đó Thu Tú Vân có khả năng ôn nhu như nước, nhưng sau khi gả vào hang sói, có thể bảo vệ con gái 25 còn chưa lấy chồng, có thể nuôi ra đứa con gái hung ác, sự dịu dàng của bà ta chỉ đến vào những thời điểm quan trọng.Lúc khác, hung ác như Sói.Tuy nhiên, hai người họ cộng lại cũng không thể đánh bại Lưu Minh."Tôi sẽ nói cho Hứa Tri Minh! Hoa Chiêu này gạt người!" Bà ta hô.“Cứ thoải mái, nếu bà cảm thấy ông ta có thể giúp được bà thì cứ nói.” Lưu Minh nói ra: "Chỉ cần bà chủ chúng tôi muốn, đời này bà sẽ không bao giờ trở thành người trong thành phố được."Hoa Chiêu chẳng những không đem hộ khẩu của bọn họ dời vào thành phố, cô còn không thay đổi bản chất của hộ khẩu, bọn họ vẫn là hộ khẩu nông thôn, không thể làm người trong thành phố, không được ăn lương thực cung ứng.Đương nhiên, cũng đã mở cửa rồi, khoảng cách giữa người trong thành cùng dân quê đã ngày càng giảm, khái niệm này cũng chậm rãi biến mất.Người nông thôn muốn ăn lương thực hàng hoá, có tiền có thể mua, muốn vào thành phố ở lại, cũng không phải là không thể được, có chỗ đặt chân là được.Không như quá khứ, người nông thôn bước chân vào trong thành cũng không được.Nhưng lúc này mới năm 81, sự biến mất giữa khoảng cách đó còn chưa quá rõ ràng, người nông thôn thực sự muốn trở thành người trong thành.Một khi biến thành người trong thành, cảm giác giống như cá chép hóa rồng, tốt như chính mình đã thoát thai hoán cốt rồi vậy.Loại vui sướng này Hoa Chiêu cũng không cho bọn họ.Ngày hôm qua Hứa Minh Châu muốn va chạm cô, làm chút đồng cảm cuối cùng của cô đối với cô ta đụng rớt."Ah! !" Thu Tú Vân bực bội mà cào tóc của mình, vài cái đã bới ra thành một cái ổ gà, một bộ dạng người đàn bà điên cuồng chanh chua.Hứa Tri Minh không ở đây, bà ta căn bản không quan tâm đến hình tượng của mình.Ở thôn Phạm gia, bà ta chính là dựa vào bộ dạng này mới có thể sống đến bây giờ."Hộ khẩu không ở chỗ này, chúng tôi làm sao tìm được công tác? Làm sao mà sống? Anh trở về nói với cô ta, không đem hộ khẩu chúng tôi dời vào thành phố, tôi sẽ đi dây dưa với Hứa Tri Minh! Để cho ông ta nuôi chúng tôi cả đời!" Thu Tú Vân nói.Hiện tại hộ khẩu thành phố còn phi thường hữu dụng đấy, nhà xưởng tuyển công nhân đều ưu tiên người có hộ khẩu bản địa.Bởi vì tất cả thanh niên trí thức đều trở về thành phố rồi, vị trí công tác rất thiếu thốn, ở đâu đến lượt dân quê."Tôi sẽ chuyển lời." Lưu Minh mở cửa đi ra ngoài.Ngoài cửa, đã tụ tập vài ánh mắt.Hàng xóm mới tới này có bệnh sao? Kêu gào giống như dã thú! Tình huống gì vậy?Bên cạnh không xa bà Hứa sững sờ: "Vừa rồi ai hét vậy? Sao nghe có chút quen tai?""Con đi ra ngoài hỏi thăm một chút." Tôn Hiểu Quyên lập tức nói.Kỳ thật bà ta không hiếu kỳ, cuộc sống của mình đã thành như vậy, bà ta đâu còn sức mà hiếu kỳ cuộc sống người khác.Bà ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí, căn nhà này làm cho bà ta hít thở không thông.Bất quá bà ta thật đúng là đi nghe ngóng, bằng không thì lát nữa nói không ra, bà Hứa lại cáo trạng với con trai, bà ta sẽ lại bị đánh.Ách, mặc dù có nói được thì đoán chừng cũng sẽ bị đánh.Hứa Tri Đức đã hai ngày nay không đánh bà ta rồi, hôm nay chắc sẽ bị.Kết quả vừa đi không lâu, bà ta vừa vặn trông thấy Thu Tú Vân mang theo Hứa Minh Châu từ trong nhà đi ra.Bà ta biết hai người này, hai người lại không biết bà ta.Năm đó lúc Thu Tú Vân đến, Hứa Tri Đức còn chưa kết hôn.Mặc dù lòng như đã chết Tôn Hiểu Quyên cũng tò mò rồi, nhanh chóng nghe ngóng xem hai mẹ con này đã xảy ra chuyện gì.Kết quả nghe nói là hàng xóm mới tới.Kẻ thù của bà Hứa đến ở bên cạnh rồi hả?Ánh mắt Tôn Hiểu Quyên lập loè, đè nén sự hưng phấn về nhà nói cho bà Hứa "Tin tức tốt" này.Đầu bà Hứa vừa mới tốt hơn một chút đã bắt đầu ông ông."Đi! Mang tôi đi tìm bọn họ!"...Hoa Chiêu nhận được lời Lưu Minh chuyền đạt, lập tức cười lạnh."Làm như tôi đem hộ khẩu của bọn họ dời vào thành phố, họ sẽ không đi tìm Hứa Tri Minh, không muốn để Hứa Tri Minh nuôi họ cả đời vậy."Ngày đó ở nhà ga, tư thái của Thu Tú Vân đã nói lên dã tâm của bà ta.Bà ta muốn một lần nữa đoạt lại người đàn ông này."Cứ để cho bà ta thoải mái." Hoa Chiêu nói ra: "Ngày nào đó nếu bà ta thực sự cùng Hứa Tri Minh kết hôn, tôi còn có thể đi uống rượu mừng."Dù sao một người đàn ông có thể bị cướp đi, cũng không phải đàn ông tốt, cứ xem như bà ta làm đá thử vàng là tốt rồi.Hứa Tri Minh nếu thật sự bị bà ta cướp đi, nói rõ ông ấy còn chưa đủ yêu mẹ, đến lúc đó bà ấy cũng không cần khổ sở nữa."Hai mẹ con này con phải cẩn thận, ánh mắt như sói vậy." Miêu Lan Chi nói ra.Toàn bộ quá trình bà chưa từng cùng họ đối mặt nói chuyện, nhưng bà thấy rõ ràng.Đặc biệt là Thu Tú Vân, ánh mắt bà ta nhìn Hứa Tri Minh, nóng bỏng như sói đói trông thấy thịt.Ai dám ngấp nghé khối thịt này, bà ta liền cùng người đó dốc sức liều mạng!"Dạ, con biết rõ." Hoa Chiêu nói ra."Vậy không nói về bọn họ nữa, lát nữa kiểm tra, nói cô cô con xem xem là nam hay nữ." Miêu Lan Chi nói.Đã đến ngày khám thai, bà rất muốn biết lần này là cháu trai hay cháu gái.Lúc này bà hy vọng là cháu trai, bằng không thì trong nhà chỉ có Vân Phi là nam, vậy tất cả trọng trách đều đè nặng lên vai thằng bé, cũng không có anh em giúp đỡ, về sau sẽ rất khó khăn."Đứa nhỏ này nếu không phải là bé trai, con mau mau sinh thêm một đứa đi! Nếu không sinh, sau này sẽ không được phép sinh thêm nữa." Miêu Lan Chi lại nói."Mẹ, cách nghĩ này của mẹ là không đúng, bé gái sau này cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, anh em bọn chúng cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, mẹ xem cô cả của chúng ta, còn lợi hại hơn rất nhiều người."Hoa Chiêu vuốt bụng nói ra: "Nam hay nữ đều là bảo bối của con, lát nữa con phải nói cho cô cô, dù cô cô có nhìn ra, cũng không cho nói."Cô không hi vọng người trong nhà đối với giới tính của đứa bé có chờ mong, bằng không thì đến lúc sinh nếu như không phải, bọn họ sẽ thất vọng, loại cảm xúc này khó tránh khỏi rơi xuống trên người bảo bảo.Vậy thì không công bằng rồi."Được được được, con nói cái gì thì là cái đó." Miêu Lan Chi nói.Kỳ thật bà cũng chỉ tùy tiện nói, dù sao là nam hay nữ bà cũng không quyết định được, đều là trời cho đấy, cho cái gì liền nhận cái đó ah.“Nhưng con phải bỏ đi ý niệm đem mấy bé gái dạy dỗ thành cô cả của con! Mẹ không đồng ý!” Miêu Lan Chi nhỏ giọng lại nghiêm túc nói.Như Diệp Mai có cái gì tốt? Công huân chương có nhiều hơn nữa, địa vị có cao hơn nữa, cũng không có gia đình, không có đứa bé, cả đời cả đời ở ký túc xá, vắng vẻ, hiu quạnh, không tốt, không tốt."Người có chí riêng, thạch tín của người này lại là mật ngọt của người khác." Hoa Chiêu nói ra: "Độc thân cả đời cũng bớt đi rất nhiều phiền não, chưa hẳn đã không tốt.""Tốt rồi, đi nhanh đi, xem hai người, không hết lo lắng! Còn lo lắng đến trên người cô cả, nếu không lát nữa con gọi điện thoại cho cô cả chuyền đạt lại một chút?" Diệp Thư ở bên cạnh thúc giục nói.Hôm nay cô ấy cũng muốn cùng đi khám thai, Hoa Chiêu không muốn biết là nam hay nữ, cô ấy lại rất muốn biết.Cô ấy không muốn chờ đợi sự kinh ngạc cùng vui vẻ này, cô ấy muốn hiện tại có thể kinh ngạc cùng vui vẻ rồi.Hơn nữa nếu như là bé gái..., hiện tại có thể sớm chuẩn bị những chiếc váy thật xinh đẹp!"Nhanh chớ cùng cô cả của con nói! Chúng ta chỉ tùy tiện nói một chút!" Miêu Lan Chi vỗ Diệp Thư.Diệp Mai rất phiền nếu bị thúc giục kết hôn, không biết từ năm nào bắt đầu, phàm là có người giục kết hôn, bà ấy khẳng định sẽ tìm cách "Trả thù" trở về.Để cho người nọ bận rộn lên.Miêu Lan Chi nếm qua rất nhiều thiệt thòi rồi, bây giờ nghe vậy liền sợ hãi."Đi nhanh đi, đi bệnh viện." Bà nói.Lái xe vẫn là Diệp Thâm, kỳ nghỉ dài này của Diệp Thâm làm Hoa Chiêu rất vui vẻ.Trên đường, đi ngang qua cửa ra vào trường trung học số sáu, thấy thiết quân luật trước cổng trường, rất nhiều phụ huynh đã đứng đợi sẵn ngoài cổng."Hôm nay là ngày mấy?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Không đi làm không đến trường, cô thường xuyên không nhớ rõ ngày."Ngày 8 tháng 7." Diệp Thâm nói ra.“Ồ, là ngày thi tuyển sinh đại học năm nay.” Hoa Chiêu cảm thán.Đảo mắt, cô đã tốt nghiệp một năm rồi, nhưng cứ như ngày hôm qua, cô vừa mới tham gia kỳ thi đại học vậy.Đột nhiên, cô thấy trong đám người có một thân ảnh quen thuộc."Đúng rồi, Diệp Giai Diệp Lị hôm nay cũng tham gia kỳ thi đại học, không biết năm nay bọn họ có thể thi đậu hay không." Hoa Chiêu nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận