Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1036 - Không Phải Ai Cũng Có Thể Yêu.



Chương 1036 - Không Phải Ai Cũng Có Thể Yêu.



Chương 1036: Không Phải Ai Cũng Có Thể Yêu.Diệp Lị lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên ghế so pha nhảy dựng lên.Cô ta cố nén mới không thất thố, bất quá trên mặt vẫn nhịn không được lộ ra một tia thất kinh.Hoa Chiêu trực tiếp lắc đầu, nói thẳng: "Em như vậy không được, hỉ nộ đều để ở trên mặt, liếc mắt đã để cho người ta xem thấu, về sau đến chỗ làm việc, chỉ có thể chịu thiệt."Đều do Chu Lệ Hoa không dạy tốt.Đương nhiên Diệp gia cũng có trách nhiệm.Địa vị của mình không tầm thường, phải đặc biệt chú ý giáo dưỡng con cái.Phát hiện Chu Lệ Hoa không ổn phải kịp thời uốn nắn, không uốn nắn được Chu Lệ Hoa, cũng phải kịp thời "Cứu giúp" mấy đứa nhỏ Diệp gia.Kết quả đã chậm, phế đi 2 người.Hoa Chiêu muốn vớt vát hai người còn lại xem có được không.Diệp Lị trừng mắt, Hoa Chiêu đây là muốn châm chọc cô ta?Bất quá thấy biểu lộ của Hoa Chiêu, chăm chú nghiêm túc, hơn nữa, hình như có ý dạy bảo cô ta.Con người thật ra rất mẫn cảm đấy, ai đó đối với chính mình có ác ý hay không, như nếu như đối phương không tận lực ngụy trang thì rất dễ dàng có thể cảm giác được.Cô ta không cảm giác được ác ý trên người Hoa Chiêu ý."Được. . . Sau này em sẽ chú ý." Diệp Lị lúng ta lúng túng nói.Trước kia cô ta là một con khổng tước kiêu ngạo, bị chiều hư.Lớn lên ở một địa phương nhỏ bé, chức vị của cha lại khá cao, mẹ lại rất cưng chiều, xung quanh cô ta đều là những lời nịnh nọt cùng những tiếng vỗ tay.Sau đó cô ta trở lại thủ đô, từ khổng tước thoáng cái biến thành gà đất, lông cũng thiếu chút nữa bị nhổ sạch.Cha mẹ lại mỗi người đi một ngả, không còn ai quan tâm cô ta nữa.Diệp Lị ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, nhìn sự náo nhiệt phía sau cô.Những hận thù ngày xưa không còn khơi dậy nổi nữa.Người có năng lực trả thù mới có thể hận.Nhưng Hoa Chiêu hiện tại. . . . Cô ta chỉ cảm thấy vô lực.Cô ta trả thù Hoa Chiêu thế nào được? Dựa vào cái gì? Dựa vào cha mẹ hay là chính cô ta?Đừng nói là chính mình, cô ta biết rõ hiện tại đến cha cũng không làm gì được Hoa Chiêu.Cô ta không còn là một đứa nhóc 16 tuổi dám cùng Hoa Chiêu cãi nhau nữa rồi, 21 tuổi cô ta hiểu chuyện rồi."Em định chú ý thế nào?" Hoa Chiêu hỏi cô ta.Diệp Lị sững sờ: "Em. . .""Em căn bản không biết chú ý như thế nào, nếu biết đã sớm chú ý rồi." Hoa Chiêu nói.Những lời này lại càng không dễ nghe rồi.Nhưng Diệp Lị phải thừa nhận, Hoa Chiêu nói đúng sự thật, cô ta thật sự không biết như thế nào mới gọi vui buồn không ở trên mặt, không có ai dạy cô ta."Nhìn anh cả, nhìn chị." Hoa Chiêu nói ra: "Trên mặt luôn phải mỉm cười, hoặc là biểu cảm tự nhiên nước chảy mây trôi, đây là hai cái mặt nạ, phải luôn treo ở trên mặt, những biểu cảm khác, bất luận cái gì đều không được xuất hiện, cái này thường xuyên luyện tập là có thể làm được.""Cười một cái chị nhìn xem." Hoa Chiêu nói.Diệp Lị cứng lại rồi.Lời này nghe như đang đùa, nhưng biểu lộ của Hoa Chiêu lại rất nghiêm túc, hơn nữa nghe cũng xác thực là có chuyện như vậy. . . .Cô ta cứng ngắc mà cười một cái, so với khóc còn khó nhìn hơn.Hoa Chiêu lại không chê cười cô ta.Vừa rồi nhất thời nhịn không được đã nói chuyện ngoài chủ đề rồi, cô tới để hỏi chuyện đấy."Em có người yêu mến rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Lị giữ nguyên khuôn mặt tươi cười khó coi kia sững tại đó, muốn bao nhiêu cổ quái có bấy nhiêu cổ quái.Diệp Danh liếc một cái, nhanh chóng quay đầu đi nín cười."Không có." Diệp Lị đem biểu cảm trên mặt thu trở về, cố gắng "Nước chảy mây trôi" mà nói."Không có là tốt rồi, hiện tại đại học không cho phép nói chuyện yêu đương, em thi được vào đại học cũng không dễ dàng, hãy tự mình biết.”"Trước khi tốt nghiệp hãy thành thành thật thật mà học tập, đừng làm ra chuyện gì khác người để cho người ta bắt lấy nhược điểm, bị đuổi học." Hoa Chiêu nói:"Huyên náo quá lớn..., trong nhà cũng không bảo vệ được em."Cô không trực tiếp nói ra tên Đào Lam, như vậy sẽ đem Diệp Lị bức đến góc tường, cô ta có thể sẽ vò đã mẻ lại sứt, sẽ càng thích Đào Lam rồi.Hiện tại cảnh cáo không cho phép cô ta nói chuyện yêu đương, Diệp Lị ngược lại sẽ nghe vào, đem phần tâm tư kia dằn xuống đáy lòng.Giữ đến sau khi tốt nghiệp, sẽ không còn chuyện gì rồi.Hoa Chiêu nói trong nhà sẽ không bảo vệ cô ta, những lời này Diệp Lị tin, cô ta còn biết không phải là Diệp gia không bảo vệ, mà căn bản khó giữ được, nếu như chuyện đó gây hại cho gia tộc.Diệp gia có thể nuôi ra con cháu bình thường, nhưng không nuôi kẻ ác. Cô ta nhớ lại lời giáo huấn của ông nội từ hồi xa xưa."Em đã biết." Diệp Lị trung thực nói."Tốt." Hoa Chiêu gật đầu, xoay người từ trong tủ lấy ra một cái túi đưa cho cô ta: "Bên trong là một ít đồ ăn vặt, cầm đến trường mà ăn, nếu thích thì tự mình tới lấy tiếp, ở phòng bên cạnh kia."Cô chỉ căn phòng nhỏ mà từ chỗ này có thể nhìn thấy.Đó là phòng để đồ ăn vặt, trước kia đều để đồ hoa quả rau củ khô nhà trồng. Hiện tại còn có thêm mấy loại nhập khẩu Diêu Khôn mang đến. Phong phú hơn những cửa hàng bên ngoài nhiều.Hoa Chiêu không thích người khác dùng loạn đồ của mình, không thích người khác chiếm tiện nghi của mình. Nhưng cô chưa bao giờ là người hẹp hòi, hiện tại phòng đồ ăn vặt này mở cửa cho tất cả mọi người Diệp gia, bọn hắn muốn tới thì tới, muốn ăn thì ăn, muốn cầm thì cầm.Ăn ít ăn nhiều đều tùy ý.Quan trọng hơn là, từ những chuyện nhỏ nhặt này vừa vặn cũng có thể nhìn ra tính tình của mỗi đứa bé, là đúng mực hay lòng tham không đáy đấy.Nếu biết, mới có thể uốn nắn đúng lúc.Diệp Lị cầm cái túi, quả thực ngây người.Trước kia Hoa Chiêu thật sự là một cây kim cũng không cho cô ta chiếm, hiện tại lại hào phóng đến mức làm cho cô ta hoảng sợ.Có phải là định đem cô ta bán đi? Đã tìm xong đối tượng cho cô ta?Suy nghĩ của cô ta đều viết ở trên mặt.Hoa Chiêu lập tức liếc cô ta: "Diệp gia đã lúc nào ép hôn nhân?"Chuyện này ngược lại đúng, Diệp Lị thở phào."Em có thể tự do yêu đương, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng làm những chuyện như Diệp Giai. Tự do yêu đương có thể, nhưng không phải là người nào cũng có thể yêu đấy, hiểu không?" Hoa Chiêu nhìn cô ta hỏi."Hiểu. . ." Diệp Lị chậm rãi gật đầu.Cô ta cảm thấy những lời này có hàm ý khác, nhưng lại không dám xác định. . . .Hoa Chiêu không nói tiếp nữa đứng dậy rời đi.Lưu lại Diệp Lị một mình ngồi ở chỗ kia tiếp tục ngẩn người.Diệp Danh lại liếc nhìn Diệp Lị, cảm thấy chủ ý này của Hoa Chiêu không tệ, rung cây doạ khỉ là tốt rồi, không cần thiết phải nói quá rõ ràng.Diệp Lị khả năng còn chưa rõ đây này.Cho nên nói, để Hoa Chiêu để ý tới gia giáo của cái nhà này thật sự là quá đúng, ha ha ha ha ~Hoa Chiêu đi tới, không rõ vì sao anh cả lại vui vẻ như vậy, bất quá cô cũng không quan tâm, cô muốn hỏi một vấn đề: "Anh cả, anh biết một người tên là Mã Thiên Minh không?"Diệp Danh sững sờ: "Mã Thiên Minh? Anh ngược lại cũng biết một Mã Thiên Minh, không biết có phải là ngườig em hỏi hay không.""Là người rất có tiền đấy, chuyện xảy ra với nhà máy thực phẩm Diêu gia, là do Mã Thiên Minh này làm." Hoa Chiêu nói cho anh cả chuyện về nhà máy.Diệp Danh nhíu mày: "Có tiền, ngược lại cũng phù hợp đấy, về phần việc này đến cùng có phải do hắn làm hay không. . . . Tiểu Thâm, em cùng Mã Thiên Minh còn liên hệ không? Nếu thật sự là hắn, tiền hắn mở nhà máy không phải là mượn từ em chứ?”Hả?Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Diệp Thâm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận