Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1364 - Chết Là Quỷ Chu Gia



Chương 1364 - Chết Là Quỷ Chu Gia



Chương 1364: Chết Là Quỷ Chu Gia"Sốt ruột cũng không có biện pháp, cậu còn có thể thúc giục đại ca? Coi chừng hắn đã nhốt cậu vào nhà lao!” Một người đàn ông nói.Chu gia quy củ sâm nghiêm, đối với tiểu bối không nghe lời, thu thập cũng không nương tay chút nào.Chính vì thủ đoạn độc ác này, bọn chúng mới có thế lực lớn như hiện tại."Lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, mấy người phụ nữ kia không kêu sao?" Một người khác hỏi.Dưới lầu lập tức vang lên mấy tiếng kêu quái dị.Người đàn ông nói chuyện nhíu mày: "Đừng náo loạn, tôi không có ý đó, tôi nói, họ cam tâm tình nguyện sao? Không khóc không cầu xin tha thứ?"Điều này có chút bất ngờ.Tiếng kêu của mọi người dừng lại.Nhưng rất nhanh liền có người nói: "Tôi vừa rồi nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy đại ca đang giới thiệu cho mấy người phụ nữ kia những thứ đáng giá trong nhà đấy."Chu gia chúng ta có tiền như vậy! Coi trọng bọn họ là phúc khí của bọn họ! Mấy người phụ nữ tham tiền kia, không chừng đã sớm mê mẩn một phòng đầy vàng của đại ca."Vẻ mặt hắn tràn đầy kiêu ngạo.Nhưng hắn cũng biết, đại ca xấu như vậy, dựa vào diện mạo thì không có người phụ nữ nào nguyện ý.Nhưng họ có tiền! Tại sao phải dựa vào ngoại hình? Tiền tốt hơn khuôn mặt.Tiếng mạt chược "ào ào" tiếp tục vang lên, lý do này thuyết phục được bọn chúng, bọn chúng cũng nghĩ như vậy.Tống Tuyết và Triệu Tuệ trên lầu nhìn thấy, thở phào nhẹ nhõm.Ngôi nhà này mặc dù cách âm tốt, nhưng mơ hồ cũng nghe thấy những gì họ nói."Không được, chúng ta phải kêu tiếng." Tống Tuyết nói."Nhưng Hoa Chiêu nói phòng kia không thể vào." Triệu Tuệ nói."Ở đây kêu cũng được, dù sao cũng không ai có thể xác định thanh âm từ đâu tới, cũng không biết cụ thể chúng ta đang ở đâu, kêu nhỏ một chút." Tống Tuyết nói."Được rồi" Triệu Tuệ đáp ứng.Tuy rằng rất không muốn, nhưng vì sống, nhịn!Hai người bắt đầu thỉnh thoảng "kêu" một tiếng.Lúc đầu Hoa Chiêu hoảng sợ, vội vàng dùng dị năng nhìn, sau khi phát hiện chuyện gì xảy ra, mới bật cười.May mà cô đi ra ngoài "đi dạo", cô không muốn làm một điều xấu hổ như vậy.Bên ngoài tòa nhà lại vang lên tiếng kêu quái dị, nhưng không ai nghĩ nhiều.Hoa Chiêu đẩy nhanh động tác, đem tất cả những thứ có thể chuyển chuyển sạch vào không gian.Hoa Tiểu Ngọc về đến nhà, trong lòng lại càng ngày càng không yên.Diệp gia lúc nào sẽ phát hiện Hoa Chiêu mất tích? Khi nào có thể tìm thấy bọn họ? Khi nào sẽ cử người tới đây?Hiện tại cô ta không còn là người phụ nữ nông thôn không có kiến thức nữa, cô ta ở Chu gia, những chuyện nhìn thấy đều là gió tanh mưa máu.Chu Hiếu không có đầu óc, cha, chú, cậu Chu Hiếu, đều là những người có đầu óc, biết chơi âm mưu quỷ kế.Chỉ là Chu Hiếu là trưởng tử trưởng tôn, gia chủ tương lai này chính là của hắn.Mà cô ta, có thể làm vợ của Chu Hiếu, làm thiếu phu nhân Chu gia, cũng phải động não.Cảm giác nguy cơ trong lòng khiến trái tim cô ta đập thình thịch.Mặc dù nhớ thương viên đá màu xanh biếc trên cổ Hoa Chiêu, nhưng hiện tại cô ta cũng không dám có suy nghĩ gì.Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!Hoa Tiểu Ngọc vội vàng thu thập hai bộ quần áo, cùng tất cả tiền mặt có thể tìm được, bỏ vào trong túi xách rồi đi ra ngoài."Trễ như vậy, muốn đi đâu?" Mẹ chồng thấy hơn nửa đêm cô ta còn muốn ra ngoài, sắc mặt lập tức không tốt hỏi.Bà Chu vẫn luôn chướng mắt Hoa Tiểu Ngọc, muốn gia thế không có gia thế, muốn bối cảnh không có bối cảnh, lại nắm được con trai bà ta, hưởng vinh hoa phú quý mà cô ta không đáng được hưởng.Phi, cô ta mà cũng xứng!Hoa Tiểu Ngọc cũng chướng mắt bà mẹ chồng này, nhưng cô ta chưa bao giờ dám đối nghịch với bà ta.Nghe mẹ chồng nói, mặt Hoa Tiểu Ngọc suy sụp, lập tức khóc: "Còn không phải vì anh Hiếu sao! Lại vì người phụ nữ khác mà mắng con! Đuổi con đi! Hu hu, đi thì đi!”Mắt bà Chu sáng lên, con trai rốt cuộc đã thông suốt, coi trọng người phụ nữ khác, không cho cô ta mặt mũi? Vậy thì quá tốt rồi!“Mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt tôi!” Bà Chu vội vàng phất tay.Hoa Tiểu Ngọc liền đi về phía phòng bên cạnh, nơi đó có con trai Đại Hổ của cô ta"Cô làm gì vậy? Đi một mình đi! Đừng đưa cháu tôi đi!” Bà Chu hét.Hoa Tiểu Ngọc làm như tức giận, dậm chân một cái, lên xe máy trong sân bỏ đi.Cô ta chưa từng nghĩ đến việc mang theo con trai mình.Sao có thể trốn chạy với một đứa trẻ 2 tuổi?Hơn nữa, con trai đi theo cô ta thì cái gì cũng không được, ở lại Chu gia, hắn chính là đại thiếu gia Chu gia, đương gia tương lai.Bà Chu cũng không thèm để ý, một cái xe máy rách nát, bà ta không để vào mắt.Hơn nữa bà ta cũng không tin Hoa Tiểu Ngọc thật sự bỏ đi, chắc chắn chỉ đi ra ngoài ở hai ngày, hai ngày sau sẽ xám xịt trở về tiếp tục bám lấy con trai bà ta.Bà Chu trở về phòng ngủ.Hoa Tiểu Ngọc một đường chạy xe máy, đến một cứ điểm bí mật, là nhà họ hàng xa của Chu gia, cách Chu gia hơn 30 dặm.Ngoại trừ người trong nhà chính Chu gia, không ai biết gia đình này vụng trộm giúp Chu gia làm nhiều chuyện bí mật nhất.Cô ta dự định sẽ ở lại nơi này hai ngày, xem người Diệp gia có tìm tới hay không.Nhưng cô ta không ngờ động tác của nhà họ Diệp lại nhanh như vậy!Hoa Tiểu Ngọc cảm giác mình vừa mới ngủ đã bị lắc tỉnh, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen kịt, cách bình minh còn sớm.Nhưng trong bóng tối lại mơ hồ có chút màu đỏ?"Làm sao vậy?" Cô ta không có kiên nhẫn hỏi.Cô ta chính là thiếu phu nhân Chu gia!"Chu gia xảy ra chuyện! Pháo hoa đang được bắn trên núi!" Trong bóng tối, một người phụ nữ lo lắng nói."Cái gì?" Hoa Tiểu Ngọc giật mình ngồi dậy, giày cũng không mang liền chạy ra ngoài, trèo lên nóc nhà nhìn về phía Chu gia.Bầu trời xa xôi bắn lên từng đám pháo hoa.Đừng nói không phải là năm mới, ngay cả lễ mừng năm mới, các thôn xung quanh cũng không được phép bắn pháo hoa.Đó là ám hiệu của Chu gia.Bắn pháo hoa, là xảy ra chuyện lớn, tất cả người Chu gia hoặc bạn bè nhìn thấy pháo hoa, đều phải tìm cách cứu."Pháo hoa bắn nhiều như vậy, còn không ngừng, đã xảy ra chuyện lớn rồi." Không biết từ lúc nào, bên cạnh Hoa Tiểu Ngọc xuất hiện một người đàn ông.Người đàn ông quay đầu nhìn cô ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cô lại ở đây?”"Chu, Chu Hiếu bắt hai nữ minh tinh" Hoa Tiểu Ngọc theo bản năng giấu đi Hoa Chiêu, hiện tại càng không dám nhắc tới Diệp gia!Người đàn ông này là tử sĩ Chu gia, nếu biết cô ta mang đến tai họa cho Chu gia, người đầu tiên chết sẽ chính là cô ta!Nước mắt Hoa Tiểu Ngọc lập tức rơi xuống: "Tôi không cho hắn chạm vào người phụ nữ khác! Hắn không nghe thì thôi! Còn mắng tôi đánh tôi, đuổi tôi đi! Hu hu hu!”Người đàn ông quay đầu, sắc mặt vẫn như cũ, người phụ nữ vô dụng, lúc này còn không phân biệt được nặng nhẹ!"Xe máy tôi mượn, tôi muốn qua đó." Người đàn ông nói xong biến mất.Hoa Tiểu Ngọc ngơ ngác nhìn xa xa, không biết có phải ảo giác của cô ta hay không, cô ta luôn cảm thấy trong pháo hoa dường như còn xen lẫn tiếng súng.Cũng đúng, Diệp Thâm sao có thể tay không tới,Người đàn ông đi không lâu, Hoa Tiểu Ngọc liền ôm túi hành lý, nói với vợ hắn: "Không được, tôi cũng phải qua đó, tôi sinh là con dâu Chu gia, chết là quỷ Chu gia! Chu gia gặp nạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn!”Nói xong xoay người chạy vào bóng tối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận