Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 256 - Những Điều Hoa Chiêu Nói Là Sự Thật.



Chương 256 - Những Điều Hoa Chiêu Nói Là Sự Thật.



Chương 256: Những Điều Hoa Chiêu Nói Là Sự Thật."Mẹ, con không sao! Từ từ!" Hoa Chiêu hét lên.Nghe nói cô không sao, Trương Quế Lan chân mềm nhũn ngồi xuống đất. Nhưng bà lại nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy về phía Hoa Chiêu.Phía sau bà, Đại Vĩ Tiểu Vĩ cũng chạy tới.Hoa Chiêu lập tức hô: "Các em mau trở về!"Hai đứa nhỏ không nghe, tiếp tục đã chạy tới.Hoa Chiêu trong lòng cảm động, ngẫm lại hiện tại cũng không có nguy hiểm gì, cũng không khuyên nữa.Đại Cần kéo lấy Tiểu Cần, đứng ở cửa ra vào, muốn chạy ra lại không dám.Bên ngoài đang tối đen đấy, nhìn không thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng chị gái nói chuyện."Đại Cần Tiểu Cần, các ngươi mau quay vào nhà đi! Chị không có việc gì!" Hoa Chiêu lại hét lên. Lần này giọng nói rất bình tĩnh.Kỳ thật lúc cô hét lên giết người, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ, cũng không nghe thấy, không biết chuyện gì xảy ra.Chính là mẹ cùng anh trai đều đứng lên lao ra làm hai đứa cũng bị đánh thức, bây giờ nghe chị nói trở về, Đại Cần ngoan ngoãn kéo Tiểu Cần quay trở vào, bên ngoài thật là lạnh ah, hai người cũng không có mặc quần áo đây này.Mấy nhà cách gần đó cũng đến rồi."Thế nào rồi hả?""Chuyện gì vậy?""Phát sinh chuyện gì rồi hả?""Ai muốn giết người?"Mọi người hỏi dồn dập, có người vác cuốc, có người vác liềm, có người xách xẻng.Đầu xẻng ở nông thôn lưỡi sắc như dao.Hoa Chiêu trong lòng rất cảm động, tất cả mọi người đến rồi, không phải vừa nghe nói đến có người muốn giết người liền tránh thật xa, thậm chí còn khoá cửa lại.Nhà Triệu Lương Tài không gần, nhưng ông cũng nghe thấy động tĩnh, mang người chạy tới.Trong vòng vài phút, tất cả những người có thể đến đều tập trung trước cửa nhà Hoa Chiêu.Ánh sáng của một vài chiếc đèn pin cuối cùng cũng chiếu sáng xung quanh, mọi người có thể nhìn rõ vẻ mặt của Hoa Chiêu đang khóc mưa, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi."Cháu đang mơ màng ngủ, vừa rồi nghe thấy con ngỗng trong nhà kêu ầm ĩ, cháu liền tỉnh, sau đó nghe thấy trong sân có động tĩnh, cháu liền không dám ngủ, chỉ chốc lát sau, Hoa Chân Ngưu sẽ đem cửa nhà cháu cạy mở, bắt cháu đem tiền lấy ra, bằng không hắn sẽ giết hai ông cháu." Hoa Chiêu khóc lóc kể lể nói.Mọi người cả kinh cũng không biết nói gì cho phải.Hoa Chân Ngưu cũng dám giết người? Nhưng nếu như nói thôn bọn họ có ai dám giết người..., cũng chỉ có người một nhà Hoa Sơn rồi."Mày nói láo!" Hoa Sơn đứng sau đám người hét lên.Ông ta cũng nghe thấy tiếng Hoa Chiêu kêu to rồi, nghe xong liền thở dài một hơi, không nghĩ tới lão Tứ vậy mà thất bại rồi.Ông ta phải đến giải quyết hậu quả thật tốt.Ngoại trừ một vài đứa trẻ, những thành viên khác của gia đình Hoa Sơn đều ở đây.Vương Tú Phân cũng ở trong, khuôn mặt đờ đẫn và im lặng.Hoa Sơn nói xong liền muốn xông vào sân.Gậy gộc vẫn còn trong tay Hoa Chiêu, thoáng một cái liền đem ông ta ngăn lại. Mang theo tiếng gió mạnh yếu, làm cho Hoa Sơn nhất thời không dám cứng rắn xông vào.Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Chiêu cùng ông ta dùng gậy gộc, cũng là lần đầu tiên ông ta lĩnh giáo sức mạnh của Hoa Chiêu.Hoá ra có sức mạnh này, trách không được lão Tứ thất bại.Triệu Lương Tài cũng mang người vây quanh người một nhà Hoa Sơn, hỏi Hoa Chiêu: "Hoa Chân Ngưu ở đâu.""Ở trong phòng, chú đội trưởng, chú và những người khác cũng có thể vào, nhưng nhà ông ta thì không được, cháu sợ bọn họ phá hư hiện trường." Hoa Chiêu nói.Triệu Lương Tài lập tức gọi người.Hoa Sơn nghe không cho ông ta vào nhà, ông ta lại càng muốn vào! Lập tức vung tay lên, Nhị Ngưu Tam Ngưu cùng Thái Ngưu, còn có mấy người cháu trai trưởng thành, Long Hổ báo gì đấy, đều nhào tới.Hoa Chiêu không chút khách khí, ai lại gần đó liền cho một gậy, mặc kệ đánh vào đâu, cam đoan một gậy làm cho người đó đau đến mức lập tức ngã xuống đất, muốn hét cũng không ra tiếng.Những người dân làng khác cũng phản ứng lại, ra tay ngăn cản, cuốc, gậy gộc bay hết, bảy tám người đàn ông đã bị hàng chục người chặn lại trước khi họ chạy được vài bước.Hoa Chiêu đi lên cho bọn hắn mỗi người một gậy lên đùi, Hoa Sơn cũng không ngoại lệ, cô hiện tại cũng mặc kệ cái gì trưởng bối với trưởng lão.Mấy người con dâu nhà Hoa Sơn co lại cùng một chỗ, không có dám đi lên, Hoa Chiêu cũng không “hỏi thăm” đến bọn họ.Bằng không thì sẽ phải nhắm vào Vương Tú Phân rồi.Cô vẫn nhớ kỹ ân tình của Vương Tú Phân đấy.Cô đã không cảnh giác đến mức sử dụng dị năng để giúp bản thân canh gác vào ban đêm, và cô cũng không thể làm được.Cô ngủ là hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.Nếu không có lời nhắc nhở của Vương Tú Phân, cô thực sự không biết bây giờ mình có còn sống được không, cho dù còn sống, cô có bị thương không, có bị thương con mình không, và ông nội của cô có bị thương không? Không thể chắc chắn.Cô phải cảm ơn Vương Tú Phân.“Bây giờ mọi người vào cùng tôi.” Hoa Chiêu nói.Hoa hướng dương được trồng trong sân nhà Hoa Chiêu, cũng đã cao lắm rồi, cũng sắp trưởng thành rồi.Giữa sân chỉ có một lối đi rộng hơn một mét.Nhưng con đường giờ chỉ toàn xác những con ngỗng lớn.“Ôi, tại sao mấy con ngỗng này lại chết!” Ai đó thốt lên.Có người đoán ngay ra: "Chắc là hung thủ! Hắn sợ ngỗng kêu!""Lúc trước tôi cũng nghe thấy tiếng kếu của ngỗng nhà Hoa Chiêu."Trong thôn ít gia đình nào nuôi ngỗng, ăn quá nhiều. Dù có nuôi đi chăng nữa thì cũng chỉ nuôi một hai con. Chỉ có nhà Hoa Chiêu nuôi một đoàn, cùng nhau gào thét, rất ầm ĩ."Con ngỗng kêu một hồi liền ngừng, tôi còn tưởng rằng ..." Người này sợ hãi nghĩ đến. Tưởng là chuyện bình thường, ai biết đằng sau đó che giấu động cơ giết người!Mọi người đều lo lắng và nhanh chóng đến trước nhà Hoa Chiêu.Với ánh đèn pin chiếu vào, họ nhìn rõ đám cỏ khô dưới mái hiên.“Nhìn kìa!” Người đàn ông lập tức rọi đèn pin vào đống cỏ khô.Mọi người cũng không phải đồ ngốc, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết chuyện gì đang xảy ra!Đây là giết người, phóng hỏa!Lúc này, sự tức giận của mọi người đã lên đến đỉnh điểm.Trước giờ bọn họ tuy đến giúp đỡ, nhưng ít nhiều cũng có ý đến xem kịch, không phải xem kịch cũng là xem náo nhiệt, dù sao cũng là ân oán giữa Hoa Cương và nhà Hoa Sơn, không liên quan gì đến bọn họ.Nhưng tại thời điểm này, đã khác rồi.Với sức gió lớn như vậy, một khi đã vào nhà thì ngọn lửa sẽ bùng lên khắp nơi, sau núi, núi liền núi, nhà hàng xóm, thôn bên cạnh…Đây không phải là giết Hoa Chiêu, đây là muốn tàn sát cả thôn!Mọi người chạy đến trước cửa nhà thì thấy cảnh tượng bên trong.Hoa Chân Ngưu đang cầm một con dao sắc bén trong tay, và ngã vào giữa phòng trong tư thế lao tới, như thể hắn ta bị đánh gục khi đang chuẩn bị đâm ai đó.“Nhìn con dao đó, là con dao giết lợn của Hoa Sơn.” Một người hét lên.Gia đình Hoa Sơn trước đây có cuộc sống khá giả, mỗi năm nuôi 2, thậm chí 3 con heo.Một số người đàn ông trong gia đình họ có thể giết heo, và trong thôn ai muốn giết heo phải mời họ đến. Vì trong thôn chỉ nhà họ có con dao mổ heo.Một con dao làm bếp không thể giết một con heo.“Thật đấy!” Mọi người phụ hoạ.Hầu như mọi người đều nhận ra con dao này. Dù chưa bao giờ giết lợn trong gia đình mình, cũng đã chứng kiến nhà người khác giết heo!Triệu Lương Tài nhíu mày tiến lên, trước thử hơi thở của Hoa Chân Ngưu, còn có khí, không chết. Như vậy ông ta liền an tâm, nếu như bị Hoa Chiêu đánh chết, chuyện này thật sự không dễ nói rồi.Sau đó ông lại bắt đầu kiểm tra túi Hoa Chân Ngưu, móc ra một ít hạt ngô đã ngâm thuốc trừ sâu còn chưa ném hết, còn móc ra một hộp diêm.Việc này nói lên điều gì rồi hả? Cái gì cũng không cần nói! Những gì Hoa Chiêu nói đều là sự thật!



Bạn cần đăng nhập để bình luận