Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 902 - Đường Cong



Chương 902 - Đường Cong



Chương 902: Đường CongVương Cường cùng Vương Kiếm đã đến trước cửa lớn nhà Hoa Chiêu, vừa vặn gặp được Diệp Danh đi ra.Ánh mắt Vương Cường rơi vào trên người Diệp Danh, mắt lập tức lóe sáng."Anh họ, anh muốn đi ra ngoài sao?"Trên mặt cô ta treo nụ cười thật tươi, người bình thường trông thấy đều bị cuốn hút, cũng sẽ cười rộ lên theo.Đây là một cô gái nhiệt tình cởi mở.Diệp Danh liếc nhìn cô ta, hiếm khi mà thu hồi khuôn mặt tươi cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua, nhanh chóng lên xe lái đi.Chỉ thấy qua một lần như vậ, quan hệ tám gậy tre cũng đánh không đến, cô ta có thể thân mật mà gọi anh họ rồi.Nếu anh lại nói với cô ta mấy câu, còn không biết cô ta muốn gọi anh là cái gì.Nụ cười của Vương Cường sững lại trên mặt.Đã lớn như vậy, lần đầu tiên trông thấy người đàn ông đối diện với cô ta mà sắc mặt không chút thay đổi như vậy!"Anh, em rất xấu sao?" Vương Cường vuốt mặt hỏi, cô ta có chút không tự tin rồi!"So với những người xinh đẹp xung quanh anh ta, thì em chỉ khá thôi.” Vương Kiếm nói đúng trọng tâm."Cũng đúng." Vương Cường tiếp tục cười: "Ai có thể so với Hoa Chiêu? Không so được không so được."Hơn nữa, cô ta đối phó với đàn ông chưa bao giờ là nhờ dung mạo, hoặc là nói, không thể chỉ là dung mạo."Đi thôi." Vương Cường gõ cửa lớn.Hoa Chiêu thất vọng mà thu hồi biểu cảm xem kịch vui, cái gì cũng không thấy. . .Bất quá Vương Cường này quả nhiên khó chơi, không nghĩ tới vậy mà tìm được đến nhà cô."Đi mở cửa giúp tôi." Cô nói với Lưu Minh.Vương Cường cùng Vương Kiếm đi qua đình viện đi vào phòng khách.Vương Kiếm vẫn còn ẩn nhẫn, Vương Cường lại thẳng thắn bày tỏ sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ trên khuôn mặt của mình."Oa! Hoa Chiêu, nhà của cô quá đẹp! Ở thủ đô mua một căn nhà lớn như vậy, hết bao nhiêu tiền?" Cô ta trực tiếp hỏi.Giọng điệu này rất tự nhiên đấy, giống như các cô là bạn cũ nhiều năm gặp lại.Mức độ thân thiết này chắc hẳn rất quen thuộc."Cảm ơn khích lệ." Hoa Chiêu khách khí nói: "Về phần giá phòng, tôi không biết."Đối phó với loại người này, chỉ cần khách khí, ít nói chuyện, chúng ta không quen!"Hai vị đến nhà có chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi."Không có chuyện gì, tôi chính là đặc biệt sùng bái cô! Cố ý tới gặp cô!"Vương Cường nhìn Hoa Chiêu, đôi mắt thật sự tràn đầy sùng bái: "Cô không biết, cô chính là thần tượng của tôi! Đều do Chu Nhụy, ngày đó cô ta cũng không nói rõ, chỉ gọi cô là chị dâu hai Hoa, tôi cũng chưa nhận ra được!"Tôi với cô cùng tuổi, tôi cùng anh trai đều tham gia kỳ thi Đại Học cùng năm với cô, anh trai tôi thi đậu rồi, tôi không thi đậu, là nghe xong sự tích của cô tôi mới hăng hái học tập, năm thứ hai mới thi đậu đấy!"Không có cô khích lệ, tôi cũng không lên được đại học!"Vương Cường giống như muốn lôi kéo Hoa Chiêu biểu đạt cảm kích, nhưng nhìn thấy biểu cảm nhàn nhạt của Hoa Chiêu, cô ta chỉ để tay lên thành ghế của Hoa Chiêu, kích động mà nói rất nhanh.Vẻ mặt sùng bái, Hoa Chiêu cũng nhìn không ra có bị trộn lẫn hay không.Vương Cường tự mình biết chính mình có năm phần thực, cô ta nói lời nói thật, cô ta cùng tuổi với Hoa Chiêu, đồng thời tham gia kỳ thi đại học.Cô ta cũng xác thực cảm thấy Hoa Chiêu rất lợi hại, nhưng dựa vào Hoa Chiêu khích lệ mới thi lên đại học là hoàn toàn nói mò.Khích lệ cô ta chính là tiền đồ của bản thân."Hoa Chiêu, tôi muốn trở thành bạn cô, có thể không?" Vương Cường chờ mong mà hỏi thăm.Một đôi mắt to tràn đầy chân thành cùng chờ mong, ai có thể cự tuyệt đâu này?Hoa Chiêu có thể.Cô cười cười, nửa là vui đùa nửa là chân thành nói: "Bạn bè coi như thôi, tôi vẫn muốn có thể tiếp tục làm thần tượng của cô."Biểu cảm Vương Cường dừng lại một chầu mới cười to nói: "Tốt! Cô vĩnh viễn là thần tượng của tôi! Nhưng thần tượng cùng bạn bè không xung đột, chúng ta còn có thể làm bạn bè!""Thần tượng cùng bạn bè không giống nhau, thần tượng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tiếp xúc thân cận quá, bằng không thì hình tượng của tôi sẽ tan vỡ mất." Hoa Chiêu cười đứng lên."Thật xin lỗi, thần tượng tôi hôm nay đã hẹn người đi dạo phố, hiện tại muốn đi ra ngoài rồi."Ý muốn tiễn khách rất rõ ràng.Vương Cường cùng Vương Kiếm đứng lên.Biểu cảm của Vương Kiếm đã thay đổi, trong mắt vẫn rất ẩn nhẫn.Thật sự là cao cao tại thượng, xem thường bọn hắn, đến câu khách khí cũng cự tuyệt.Vương Cường lại còn cười đến rực rỡ: "Vậy hôm nay thật sự không khéo rồi, về sau tôi có thể thường xuyên tới tìm cô chơi sao?"Hoa Chiêu cười đến rực rỡ hơn, bất quá nụ cười không đạt đến đáy mắt: "Đã nói tôi muốn duy trì hình tượng của thần tượng rồi, cô cứ ở xa xa mà nhìn tôi là được. Hơn nữa tôi là người, không thích xã giao."Lần này là thực sự không nể tình rồi, nói đủ trắng ra.Nụ cười của Vương Cường cũng có chút miễn cưỡng rồi.Bất quá cô ta vẫn cười cười, tư thái hoàn mỹ mà chào rồi rời đi.Hoa Chiêu lúc này mới nhìn bóng lưng của cô ta lộ ra nụ cười chân thật."Làm sao vậy? Em không thích cô ta?" Diệp Thư từ phòng kế đi tới hỏi.Trước đó cô ấy ở ngay bên cạnh, vốn muốn tới, nghe thấy Vương Cường sùng bái Hoa Chiêu như vậy, cô ấy liền rụt trở về.Cô ấy không nhìn thấy biểu lộ của Vương Cường, nhưng nghe được giọng nói, đã biết người này "Sùng bái" như vậy, trong mắt khẳng định chỉ có Hoa Chiêu, cô ấy liền không tham gia náo nhiệt rồi."Xong rồi, trong mắt người ta chỉ có anh cả, em chính là đầu đường cong cứu quốc kia." Hoa Chiêu cười nói: "Bất quá thấy cô ta thế nào? Rất xinh đẹp đấy."Diệp Thư chậm rãi lắc đầu: "Chị cảm thấy nét mặt của cô ta có chút. . . Dùng sức quá mạnh. Tuy nhìn không ra dấu vết biểu diễn, nhưng có chút là lạ đấy."Hoa Chiêu gật đầu: "Tên của cô ta đã nói lên. . . Khục!"Thiếu chút nữa nói sai, Hoa Chiêu nhanh chóng dừng lại."Tên làm sao vậy? Vương Cường, cô ta là cường nào? Hoa tường vi cường hay là cường đại cường?" Diệp Thư hỏi."Em cũng không biết." Hoa Chiêu lắc đầu.Kỳ thật cô biết, trong lúc vô tình cô đã nhìn qua tập tài liệu của Diệp Danh nên phát hiện đấy.Tài liệu về anh em Vương gia và gia đình.Vương Cường khi còn bé gọi là Vương Tường đấy, nhưng năm 66 lưu hành đổi tên, chính cô ta đổi thành Vương Cường cho mình.Tính cách có thể thấy được rõ ràng.Diệp Thư nhìn Hoa Chiêu, cảm thấy cô không nói thật ra.Bất quá cô ấy không hiếu kỳ Vương Cường đến cùng có tên gì, cô ấy hỏi Hoa Chiêu: "Em đoán cô ta còn đến hay không?""Không biết." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em chính là đầu đường cong, người ta nếu như có thể trực tiếp tiếp xúc với anh cả, có lẽ cũng không cần tiếp tục đến rồi.""À." Diệp Thư gật gật đầu: "Đi thôi đường cong, chúng ta đã hẹn đi dạo phố đấy.""Ha ha ha!" Hoa Chiêu cười lớn kéo cánh tay cô ấy cùng nhau đi ra ngoài.Vừa rồi câu kia không phải gạt Vương Cường đấy.Trước đó Diệp Danh dặn cô đề phòng Đỗ gia, không cho cô đi loạn, hiện tại Đỗ gia đã giải quyết, đêm qua trước khi ngủ đã hẹn Diệp Thư hôm nay cùng đi dạo phố.. . .Ô tô đi ngang qua trước cửa nhà ga, Hoa Chiêu liếc trông thấy Khâu Mai lưng đeo túi, ôm đứa nhỏ đi vào sảnh mua vé.Diệp Thư cũng nhìn thấy: "Cô ta muốn làm gì? Bị ủy khuất về nhà mẹ đẻ tố khổ sao? Đúng rồi, người nhà mẹ cô ta vào thủ đô chưa?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận