Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 585 - Tôi Liền Bóp Chết Nó.



Chương 585 - Tôi Liền Bóp Chết Nó.



Chương 585: Tôi Liền Bóp Chết Nó.Tiếng khóc tuy yếu ớt khàn khàn, cô cũng chưa từng nghe qua đấy, nhưng Hoa Chiêu thoáng cái liền nhận ra, đây là giọng của Thúy Vi, đây là trực giác của người làm mẹ.Hoa Chiêu hướng tới nơi phát ra âm thanh chạy vội qua, ở căn nhà thứ ba."Chính là trong chỗ này!" Cô đứng ở ngoài cửa, không xông vào, quay đầu nói với ba người đàn ông ở sau lưng.Ba người có chút há hốc mồm, sao lại chính là chỗ này?Nhưng bọn hắn không dám hỏi."Làm sao bây giờ? Xông vào?" Lưu Tiền hỏi."Tôi…Tôi suy nghĩ đã." Xông vào là không được, không thể thoáng cái liền có thể đoạt lại bọn nhỏ, bọn chúng sẽ gặp nguy hiểm. Bọn nhóc còn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, đánh một cái, ngã một cái, đều có thể mất mạng.Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là đột nhập bất ngờ, không thể đánh rắn động cỏ.Hoa Chiêu giống như đứng không vững, tay vịn ở trên tường, dị năng ở tay phải trong nháy mắt xuyên thấu tất cả chướng ngại vật, thấy rõ tình huống trong phòng.Lưu Tố đang nhíu mày nhìn hai đứa bé: "Như thế nào mà nhanh như vậy đã tỉnh? Dùng thiếu thuốc sao?""Không thể, vì sợ bọn chúng trên đường tỉnh lại, tôi đã dùng đủ thuốc đấy." Người phụ nữ bán bánh bao nói.Cô ta cũng đã từng làm việc trong bệnh viện, có kiến thức y khoa và rất nhiều thuốc gây mê chuyên nghiệp, đủ để hai tên nhóc này có thể ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, để có thể dễ dàng vận chuyển.Lưu Tố liếc cô ta một cái, không tin lời cô ta. Sự thật đã bày ở trước mắt, còn không thừa nhận! Thuốc của bà ta cũng không phải đã quá hạn đấy!"Lề mề cái gì? Tỉnh lại thì cho hôn mê tiếp là được! Nhanh lên." Một người đàn ông mặt lạnh cường tráng nói.Trong phòng ngoại trừ 2 người phụ nữ, còn có 5 người đàn ông.Trong đó 2 người là người trực tiếp bắt cóc, 3 người khác Hoa Chiêu chưa thấy qua.Mỗi người đều thân cường thể tráng.Dùng mắt nhìn người của Hoa Chiêu, những người này một thân khí chất như thổ phỉ, cũng không phải hạng người lương thiện."Không phải đơn giản như vậy, trẻ nhỏ như vậy, thuốc tê sử dụng vô tội vạ, sẽ tạo thành di chứng, trường hợp nghiêm trọng có khả năng gây nên tàn tật." Lưu Tố nói ra.Người đàn ông lập tức nhíu mày.Bọn hắn nhận được mệnh lệnh, là đem bọn nhỏ bình an đưa đến chỗ kẻ trung gian.Lưu Tố cũng buồn, mệnh lệnh của bà ta cũng như thế. Hơn nữa bà ta biết rõ mục địch của người Mã gia, là muốn dùng hai đứa nhỏ này đổi thuốc cứu con trai đấy, nếu như làm thương tổn chúng, chọc giận đối phương, sẽ không dễ nói chuyện."Vậy bọn chúng khóc như vậy sao được? Trên đường sẽ làm cho người ta chú ý." Người đàn ông nói.Văn Tịnh thông báo khá đột ngột, bọn họ dù bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, nhưng địa điểm cũng chưa chuẩn bị xong, để thuận tiện cho việc di chuyển, nơi này chỉ dùng tạm thời, bọn họ phải đưa đứa nhỏ đi ngay lập tức để hoàn thành nhiệm vụ."Thật sự không được, vậy dùng ít một chút a." Lưu Tố lấy ra thuốc tê cùng khăn tay, chuẩn bị tự mình động thủ.Hoa Chiêu đã đợi không kịp, cô cũng sợ thuốc mê làm tổn thương hai đứa nhỏ, một thao tác không đúng, cô cũng không kịp cứu!"Tôi nghe thấy đứa nhỏ khóc, đang ở bên trong, xông vào!" Cô nói ra.Mấy người Lưu Tiền không nói hai lời, bất kể là phải hay không phải, trước tiên cứ xông vào a!Ba người sớm đã chuẩn bị xong, cũng không gõ cửa, xoay người tiến vào sân nhỏ, hướng chính phòng phóng đi.Bọn hắn vừa rồi mơ hồ cũng nghe thấy hai tiếng khóc.Hoa Chiêu không leo tường, cô một quyền đánh trên cửa, cái then cài phía sau cửa gỗ lập tức bị cô đánh gãy, cửa lớn bật ra.Những người trong phòng nghe được động tĩnh đều kinh ngạc, hai người đàn ông phản ứng nhanh, lập tức đem hai đứa bé ôm trong tay, còn lại 3 người khác liền xông ra ngoài.Hai bên đều rất quyết liệt.Mấy người Lưu Tiền sau khi kinh ngạc lập tức ra tay! Nhưng lòng họ hừng hực khí thế, bọn họ thật sự tìm đúng chỗ?3 người vừa vặn quấn lấy 3 người, Hoa Chiêu xông vào nhà chính nhìn xung quanh chiến trường liền nhìn thấy hai đứa bé."Cô là ai? Sao lại đột nhập vào nhà người khác?!" Lưu Tô vừa nhìn Hứa Chiêu vừa mắng.Những người trong này đều không biết Hoa Chiêu. Không ngờ người trông như cô bé này lại là mẹ của hai đứa trẻ.Hoa Chiêu cũng không cùng bọn họ nói nhảm, cầm lên cái ghế gỗ bên cạnh đem làm vũ khí, đập tới hai người phụ nữ kia.Lựa quả hồng mềm mà bóp. Hơn nữa, hai người đàn ông kia đang nắm trong tay điểm chí mạng của cô, cô không dám động tay.Hai người phụ nữ này không nghĩ tới cô nói động thủ liền động thủ, hơn nữa tốc độ vừa nhanh lại mạnh, Lưu Tố thoáng một phát liền ngất luôn, người thứ hai là người phụ nữ còn lại.Mà ngay cả hai người đàn ông trong phòng cũng mới vừa kịp phản ứng, căn bản không kịp ngăn cản.Người đàn ông mặt lạnh rất khôn ngoan, mặc kệ cô gái này là ai, rất có thể là chạy đến đây vì bọn nhóc đấy.Hắn một tay kéo Thúy Vi, tay kia lại nắm cổ con bé: "Các người là ai? Sao có thể tìm tới nơi này? Không nói, tôi sẽ bóp chết nó."



Bạn cần đăng nhập để bình luận