Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 443 - Ảnh Chụp.



Chương 443 - Ảnh Chụp.



Chương 443: Ảnh Chụp.Nhưng cô không thể để cho người khác phát hiện mình khác thường.Hoa Chiêu không nói đến chuyện trâm cài ngực nữa, làm sao có thể trả lại nếu nó cứ như bị bám chặt trên tay vậy? Càng lộ ra cô là một kẻ dối trá.Cô giả vờ giả vịt mà nhìn xem những thứ khác trong hộp, mấy cái nhẫn và vòng tai vừa xem liền hiểu ngay, không có gì đẹp mắt đấy, bên trong ngược lại là có một đống ảnh chụp.Cô dùng tay kia lật từng tấm ra xem.Phần lớn đều là ảnh chụp Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc khi còn bé, có chút là theo Tề Hiếu Hiền cùng một chỗ chụp đấy, có mấy tấm là theo những người khác của Tề gia chụp đấy.Tề Thư Lan thấy cô nắm tram cài ngực không buông tay, trong lòng vừa cao hứng lại khinh bỉ. Không nghĩ tới là người thấy tiền liền sáng mắt đấy, ngay từ đầu bà ta còn tưởng rằng người ta thực sự không cần đấy, kết quả khách khí một câu liền không nỡ buông tay rồi.Rốt cuộc cũng là xuất thân nông thôn, kiến thức hạn hẹp.Trong rương ảnh chụp có chút nhiều, Tề gia không thiếu tiền chụp ảnh, Hoa Chiêu cũng không có kiên nhẫn mà tìm nữa, mấu chốt là cô lật từng ảnh tò mò xem Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc khi còn bé làm gì? Lại để cho bọn hắn hiểu lầm!"Ảnh chụp của ông nội tôi đâu này?" Hoa Chiêu hỏi.Tề Thư Lan lập tức đi mở nắp hộp, kéo mở tấm vải nhung bao bên ngoài, bên trong vậy mà còn một ngăn kép.Tề Thư Lan thò tay sờ, lấy ra một tấm hình.Đúng là ảnh chụp Hoa Cường lúc còn trẻ, là một tấm đứng một mình, ông một thân đồ nhung, dáng người thẳng tắp.Hoa Chiêu cũng rốt cuộc cũng thấy được bộ dạng của ông nội lúc còn trẻ, vậy mà phi thường đẹp trai.Tề Hiếu Hiền ô ô thanh âm càng lớn, biến thành "Ngao ngao NGAO" .Tề Thư Lan nhanh chóng nói chuyện lớn tiếng che dấu đi tiếng nói của bà ta: "Ba ba lúc còn trẻ không thích chụp ảnh, chỉ lưu lại một tấm này, chúng ta một mực cất giấu đấy, không có việc gì liền lấy ra xem."Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái: "Tôi thấy giống như là được cất giữ rất cẩn thận đấy, bị các người quên mất, lưu lại đến bây giờ à?"Tề Thư Lan lập tức xấu hổ. Chẳng lẽ cha đã nói với cô ta rằng lúc còn trẻ ông ấy đã chụp qua rất nhiều ảnh chụp? Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng nói?Hoa Chiêu vậy mà đã đoán đúng...Cái tấm hình này là Tề Thư Lan khi còn bé mở hòm ra chơi, trong lúc vô tình phát hiện ngăn kép, sau đó tiện tay nhét vào, khi đó bà ta quá nhỏ, chỉ tầm sáu bảy tuổi, quay đầu liền quên.Là hai năm trước bà ta nghĩ tới sửa sang lại cái rương này mới phát hiện đấy. Lúc ấy bà ta cũng không dám nói với ai, lại để cho mẹ biết trong nhà còn có ảnh chụp của cha không chừng lại phải đốt đi.Nhưng khi đó bà ta cùng anh trai lại có chút ý tứ muốn đón cha trở về, cho nên bà ta lại lấy ảnh chụp nhét trở về.Không nghĩ tới hôm nay thật đúng là hữu dụng.Kết quả lại bị người ta liếc mắt đã xem thấu.Con nhóc nông thôn có một đầu óc tốt, thật đáng ghét.Hoa Chiêu nói kháy một câu cũng không tiếp tục, thò tay cầm tấm hình này, định cầm về nhà chính mình cất giữ, cái này có thể là tấm hình duy nhất của ông nội lúc còn trẻ không thể ở lại chỗ này.Cô tiện tay đem ảnh chụp cho vào trong túi quần, nhưng đúng lúc này cô cảm giác có chút không đúng lắm, tấm hình này có phải là có chút quá dày rồi không? Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ niên đại này có một số bức hình chính là dày như vậy.Tề Thư Lan muốn nói cái gì, lại im lặng, một tấm hình mà thôi."Ngày khác thời tiết tốt, tôi có thể cùng cha đi chụp một tấm hình?" Tề Thư Lan có chút hèn mọn mà hỏi thăm."Cái này tôi phải về nhà hỏi ông nội một chút." Hoa Chiêu nói ra. Mặc dù biết hèn mọn đều là biểu hiện giả dối, nhưng cô cũng không thay ông nội cự tuyệt."Tốt tốt." Không bị trực tiếp cự tuyệt, Tề Thư Lan đã thật cao hứng rồi.Nửa người chết lặng đã giảm bớt hơn phân nửa, dòng năng lượng màu sắc rực rỡ đã bị năng lượng màu vàng trong thân thể cô dồn đến trong lòng bàn tay, nhưng cũng không thể thoát ra được rồi.Cũng may không đau không ngứa, chỉ là trong lòng bàn tay nóng hổi, Hoa Chiêu liền không quá lo lắng, hiện tại cũng không phải là lúc lo lắng.Cô từ trong túi xuất ra một lọ rượu thuốc, đưa cho Tề Thư Lan: "Mỗi ngày ba lượt, một lần 10 ml, pha với nước uống, pha với bao nhiêu nước tùy ý, uống hết là được."Bệnh này của Tề Hiếu Hiền còn nặng hơn người có thể đi lại, chạy nhảy nên phải dùng liều nặng hơn. Chính là như vậy, Hoa Chiêu cũng không biết rượu thuốc màu xanh lá có thể chữa được hay không, nhưng dù không chữa được cũng có thể giảm bớt rất nhiều a?Dù sao nói cô cầm tinh chất màu vàng đi ra là không có khả năng.Dù sao bà ta bây giờ còn đang ở bên cạnh hướng cô ô ô kêu to, một bộ dạng rất là tức giận, cô cũng không lấy ra."Một lọ này cũng không được vài ngày ah." Tề Thư Lan có chút sầu muộn, một lọ cũng chỉ 100 ml, 3 ngày đã uống xong, có thể tốt? Cái kia thật đúng là thần dược rồi."Vậy cũng phải đợi tháng sau rồi, bằng không thì bà đến chỗ ông Tôn hay ông Triệu cầu xin đi, xem bọn hắn có cho bà hay không." Hoa Chiêu nói đúng những người đã nhận được rượu thuốc.Một lọ này bên ngoài nhìn vào là từ mỗi nhà một ngụm nặn đi ra đấy, Tề Hiếu Hiền muốn dùng nhiều hơn, nhà người ta cũng chưa có.Tề Thư Lan câm miệng rồi,cũng biết đó là không có khả năng, dù là Diệp gia đồng ý, nhà người ta cũng phải đem bọn họ ăn hết.Hoa Chiêu nắm chặt lòng bàn tay nóng hổi cùng Diệp Thư đi ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận