Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 409 - Sợ Ngây Người.



Chương 409 - Sợ Ngây Người.



Chương 409: Sợ Ngây Người.Lưu Xuân Yến không biết anh trai vì sao đột nhiên lại nói cô đến nhà cô họ thăm người thân, lại để cho một mình cô đi, những năm qua đều là mẹ nếu rảnh sẽ đi, cô cùng người cô họ này kỳ thật tuyệt không quen thuộc.Hơn nữa anh trai còn nói cô chú ý tình huống người chị dậu họ chán ghét kia, đây là chuyện anh ấy nên quan tâm sao? !Nhưng vì một chiếc khăn lụa mới, cô sẽ cố mà đi một chuyến, quay về sẽ thẩm vấn anh trai sau.Lưu Xuân Yến mang theo quà cáp đi Phùng gia.Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng tiếng chửi bậy.Giọng của cô họ rất có tính xuyên thấu, ván cửa mỏng manh căn bản ngăn không được."Chỉ biết ăn cơm không làm việc… Người mang đến sự xui xẻo…Đổ xủi quẩy tám đời…."Cô họ không có chỉ mặt gọi tên, chính là một mình ở đằng kia hùng hùng hổ hổ, đối phương cũng không có cãi lại, chỉ có một mình giọng nói của bà ấy.Nhưng Lưu Xuân Yến biết rõ bà ấy đang mắng ai, nhất định là cô con dâu thanh danh bất hảo kia, Từ Mai.Cô cũng nghĩ mãi mà không hiểu anh họ Phùng Long vì cái gì đột nhiên ly hôn lại đột nhiên cưới Từ Mai, có lẽ thật sự như cô họ đã nói, là Từ Mai ra thủ đoạn.Cho nên cô cũng không thích Từ Mai này.Thừa dịp tiếng mắng chửi trong phòng dừng lại, Lưu Xuân Yến tranh thủ thời gian gõ cửa, bằng không thì cô còn không biết phải đứng tới khi nào, mẹ từng nói lúc cô họ mắng người, có thể mắng đến 2 tiếng đồng hồ không nghỉ.Trong phòng đột nhiên yên tĩnh thoáng một phát, sau đó có người hỏi: "Ai đó?""Cô họ là cháu, Xuân Yến.""Là Xuân Yến ah." Bà Phùng trong giọng nói dẫn theo ý cười, bước nhanh ra mở cửa.Lưu Xuân Yến mang theo một túi đồ đi vào.Trong phòng không có những người khác, chỉ có một mình bà Phùng.Có lẽ là mùa đông, trong phòng thời gian dài không mở cửa sổ, có một mùi hương có chút khó nghe."Dượng cùng anh họ sao lại không ở nhà?" Lưu Xuân Yến nhịn một lát hỏi.Theo lý thì lúc này nên nghỉ rồi."Đi thăm nhà người khác rồi." Bà Phùng nói ra.Trong nhà có một người mang đến sự xui xẻo, ai nguyện ý ở lại nhà? Chính bà ta cũng không muốn! Nhưng bà ta phải ở nhà, nhìn cô ta… ."Cái kia… chị dâu, ở nhà a?" Lưu Xuân Yến hỏi.Bà Phùng lập tức bĩu môi: "Cái gì mà chị dâu, kêu tên là được, hoặc là cái gì cũng không gọi." Ngược lại là cũng không nói Từ Mai đến cùng có ở đây không.Nhưng Lưu Xuân Yến biết chắc là đang ở đây, bằng không thì vừa rồi bà ấy mắng ai?"Nghe nói cô ấy lúc trước bị bệnh? Cháu cũng không tới thăm một chút, hôm nay thuận tiện nhìn xem?" Lưu Xuân Yến đứng lên.Sau đó lập tức bị bà Phùng lôi kéo lại ngồi xuống."Nhìn cái gì vậy? Cô ta thì có cái gì đẹp mắt? Một kẻ mệnh tiện, không chết được." Bà Phùng nói ra.Lưu Xuân Yến trong lòng có chút không thoải mái, mặc dù không thích cô con dâu này, cô ta cũng là con dâu Phùng gia à nha? Nói như vậy mẹ chồng con dâu sự là quá sức chịu đựng rồi.Cô trước kia như thế nào mà không phát hiện cô họ có thể cay nghiệt như vậy?Lúc Hạ Song Song làm con dâu bà ấy, hai người tốt như mẹ con vậy, cô còn tưởng rằng cô họ của cô là bà mẹ chồng tốt nhất thiên hạ.Nhưng Lưu Xuân Yến cũng không nói gì nữa, ngồi ở chỗ kia cùng bà Phùng nói nhăng nói cuội, không hề nhắc tới Từ Mai nữa.Hôm nay cô nhất định phải nhìn thấy Từ Mai này! Vì khăn lụa của cô, cũng vì lòng hiếu kỳ.Cô có cảm giác, thái độ của cô họ hôm nay có chút không đúng, còn liên tiếp hướng gian phòng nhìn xem, cô biết rõ đó là phòng của Phùng Long.Nhưng cô cần một cơ hội để rời khỏi bà Phùng.Cơ hội rất nhanh đã tới rồi, bên ngoài có người gõ cửa." Chị Phùng, cửa hàng thực phẩm phụ đột nhiên bán thịt heo rồi, không cần phiếu vé chỉ cần tiền, nhưng số lượng có hạn, mỗi người 1 cân, chị muốn mua không? Cùng đi ah!"Bà Phùng hai mắt sáng ngời: "Muốn muốn! Cô chờ một chút tôi lập tức tới!""Được, chị nhớ mang theo phiếu thực phẩm phụ! Bằng không thì người ta không bán.""Tốt tốt." Bà Phùng lập tức vào nhà cầm phiếu thực phẩm phụ vốn định đi, sau đó liền nhớ tới trong nhà còn có người."Cô họ mau đi đi, cháu trông nhà cho, hôm nay đến rồi dù sao cũng phải thăm dượng một chút, chờ ông ấy trở về cháu lại đi." Lưu Xuân Yến nói ra.Bà Phùng không biết cô ta từ lúc nào mà trở nên hiếu thuận như vậy rồi, nhưng đây cũng là việc nhỏ, ăn thịt mới là việc lớn.Trong nhà không có Hạ Song Song, ăn thịt cũng tốn sức rồi!Hạ Kiến Ninh xác thực không có trả thù Phùng Long, nhưng chiếu cố cũng không có, không có Hạ Song Song thì Phùng Long cái gì cũng không phải rồi, hơn nữa cha Phùng Long gần đây công tác bên trên cũng gặp phải vấn đề, Phùng gia cũng sắp không lớn bằng lúc trước rồi.Muốn ăn thịt thì phải theo xu hướng, phải theo quy củ, ăn nhiều một miếng đều không được.Bà Phùng trước khi đi liền liếc nhìn phòng ngủ của Phùng Long, nói với Lưu Xuân Yến: "Cô ta bệnh còn chưa hết đâu rồi, ở trong phòng xui xẻo, cháu chớ vào nhìn cô ta, gần sang năm mới sẽ nhiễm lên một năm đều không may."Lưu Xuân Yến cười cười: "Cháu nhìn cô ta làm gì? Cô ta lớn lên đẹp mắt sao?"Bà Phùng yên tâm, tất cả mọi người đều không thích Từ Mai, bà ta cũng biết."Vậy cháu ngồi xem tivi, cô cô lập tức sẽ trở lại.""Cô ngươi đi nhanh đi, bằng không thì trong chốc lát thịt cũng không còn.""Ai ai!" Bà Phùng không nói thêm lời nào nữa, mở cửa liền đi ra ngoài.Lưu Xuân Yến đi đến bên cửa sổ, thấy bà Phùng đi theo một người hàng xóm cùng ra khỏi đại viện, lúc này mới quay người, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Phùng Long ra.Mùi hôi trong phòng thiếu chút nữa xộc vào mũi làm cô té ngã một cái, cô nhanh chóng che cái mũi, sau đó đã bị tình cảnh trước mắt doạ sợ ngây người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận