Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 784 - Làm Cho Người Ta Đau Lòng.



Chương 784 - Làm Cho Người Ta Đau Lòng.



Chương 784: Làm Cho Người Ta Đau Lòng.Tắm rửa sạch sẽ mới Hương Hương.Hơn nữa Hoa Chiêu phát hiện, Diệp Thâm hình như đặc biệt rất thích những nơi độc lạ như phòng tắm, thư phòng, phòng bếp, trên xe.Chỉ là trước kia bọn họ không có cơ hội, ba cái bóng đèn nhỏ vẫn luôn vây quanh cô.Cho nên phàm là có một cơ hội, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.Được rồi, cô thừa nhận, cô cũng rất thích.Sự mệt mỏi trong ngày dường như tan biến trong phòng tắm, hai người một chút cũng không biết mệt mỏi, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua.Thẳng đến khi bị chuông điện thoại cắt đứt.Diệp Thâm vốn không muốn nhận, nhưng tiếng điện thoại reo không ngừng.Anh nghĩ đến cái gì, rốt cuộc cũng dừng lại bình tĩnh trong chốc lát, mới cầm lấy điện thoại."Những người ở khách sạn nói em đang ở trong phòng, tại sao lâu như thế mới nghe?" Diệp Danh thuận miệng hỏi.Hỏi xong anh liền hối hận!"Bận rộn." Quả nhiên, giọng của Diệp Thâm có chút ám ách không bình thường."Khục." Tính ra do anh lắm miệng, Diệp Thâm nhất định là đang bận hoàn thành nhiệm vụ mà anh nhắn nhủ!"Đã nhận được Đỗ Hãn Lương, anh sẽ xử lý." Diệp Danh nói ra: "Hai người lúc nào mới trở về?""Qua vài ngày." Diệp Thâm nói.Ở bên ngoài, vợ anh 24 tiếng đồng hồ đều là của anh đấy, nhưng về đến nhà, chỉ có buổi tối là của anh đấy, không đủ."Khục, trở về cũng không chậm trễ em hoàn thành nhiệm vụ, 3 ngày sau phải trở về, tiểu Thư sắp kết hôn." Diệp Danh nói.Nếu không phải vì vậy, anh cũng sẽ không gọi cú điện thoại này, chỉ sợ hai người nhàm chán này đã hoàn toàn quên mất chuyện Diệp Thư.Rốt cuộc cũng là chuyện đại sự của Diệp Thư, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm không đến, con bé sẽ tiếc nuối đấy.Hoa Chiêu nằm ở trong ngực Diệp Thâm, Diệp Danh không nói, cô thật đúng là đã quên. . . .Vốn không muốn trở lại thủ đô nhưng Diệp Thâm nghe thế liền nói: "Được."Bên kia Diệp Danh lập tức cúp điện thoại, đến câu gặp lại cũng chưa nói.Xấu hổ ~Cửa ra vào đột nhiên ló ra một cái đầu nhỏ, Cẩm Vân ghé vào trên khung cửa, nghiêng đầu mà hỏi thăm anh: "Bác cả, bác gọi điện thoại cho mẹ sao? Mẹ lúc nào sẽ trở về?"Cẩm Văn chỉ mới hơn 2 tuổi, bộ dáng kết hợp được hết ưu điểm của Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, xinh đẹp giống như một tiểu tinh linh.Bình thường cũng im lặng đấy, không dính người không bướng bỉnh, cũng không giống Thúy Vi bốn phía làm nũng làm ngưới lớn ưa thích.Nhưng Diệp Danh phát hiện con bé đặc biệt nhạy cảm, con bé cũng không phải là không dính người, chỉ là có chút giống Diệp Thâm, từ nhỏ đã rất độc lập rất hướng nội, cái gì cũng để trong lòng mình.Tựa như lần này, Vân Phi cùng Thúy Vi thỉnh thoảng mới có thể nhớ tới hỏi người trong nhà mẹ lúc nào mới trở về.Cẩm Văn lại một ngày hỏi nhiều lần.Còn đặc biệt thông minh, vừa thấy anh gọi điện thoại đã hỏi có phải là gọi điện thoại cho mẹ con bé hay không.Nhìn đôi mắt nhỏ đang tràn đầy chờ mong, tim Diệp Danh đã muốn hóa thành nước rồi."Thật là tiểu bảo bối làm cho người ta đau lòng." Anh ôm Cẩm Văn lên hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nói cho bé biết tin tức tốt: "Mẹ con tối đa 3 ngày sau sẽ trở lại rồi."Cẩm Văn lập tức toét ra cái miệng nhỏ nhắn mà cười, ôn ôn nhu nhu mà ngọt đến đi thẳng vào lòng người.Không giống Thúy Vi, một lần cười rộ lên thì cả phòng đều là tiếng cười của con bé.Đều là mấy bảo bối đáng yêu.Ai nha, anh thật muốn ôm một đứa về nhà nuôi!Haizz, hi vọng lúc này Diệp Thâm cũng ra thêm chút sức, lại để cho Hoa Chiêu sinh thêm mấy đứa.Sinh nhiều hơn, con bé cũng không thể chú ý hết rồi, anh liền có cơ hội. . .Trước khi anh chưa từng nghĩ tới cướp con nhà người ta. . . Hiện tại anh cũng không muốn! Anh chỉ là, hỗ trợ chăm sóc!Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu không đợi đến ngày thứ ba mới trở về, bất quá đã quyết định phải về thủ đô, Diệp Thâm còn có rất nhiều chuyện muốn làm.Đầu tiên muốn đem quần áo thay đổi.Anh bây giờ vẫn đang ăn mặc theo phong cách của Tô Hằng.Anh mang theo Hoa Chiêu ngồi máy bay quân đội trở về, trực tiếp hạ cánh ở đại viện ngoại thành thủ đô.Diệp Thâm xuất hiện ở chỗ này đã vô cùng an toàn rồi, người nơi này nếu muốn ra nước ngoài, đều phải chờ phê duyệt, hơn nữa bình thường sẽ không thông qua, không cho phép xuất ngoại.Hoa Chiêu cũng mới nhớ tới, ở chỗ này cô còn có một nhà.Sau khi về nước cô còn chưa tới đây nhìn xem, cũng không biết vườn rau xanh hoang phế thành cái dạng gì rồi.Hai người một trước một sau mà đi vào, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ đã làm cho đám người yên tĩnh lại.Hoa Chiêu nhìn các cô cũng rất kinh ngạc đấy, trước kia trong vườn hoa này chỉ có mấy chọ dâu trên lầu, hiện tại lầu trên lầu dưới đấy, đều có, mọi người tụ cùng một chỗ phơi nắng, còn cười cười nói nói vui vẻ hòa thuận đấy.Trước kia cũng không nhìn thấy cảnh tượng này.Xem ra thời đại tiến bộ cũng ảnh hưởng đến đây, và ranh giới giữa lính nông thôn và lính thành thị không còn rõ ràng nữa."Ai nha, Hoa Chiêu đã trở lại rồi!" Chị dâu Vương cười lớn đi tới: "Nghe nói cô xuất ngoại đi học rồi! Đây là được nghỉ rồi hả?"Hoa Chiêu lấy danh nghĩa đến trường để rời đi đấy, về sau thi lên đại học, ra nước ngoài học, co cũng không trở về cùng các cô ấy nói một tiếng.Đây không phải là nói, đó là khoe khoang.Nhưng cô không nói, nhóm chị dâu bọn họ cũng sẽ nghe ngóng, cũng không phải tin tức cần giữ bí mật gì, sau khi nghe ngóng đã thăm dò được rồi.Lúc ấy cái không khí kia. . . . .Cũng may mấy năm qua đi, vẻ ghen tỵ trước kia đã sớm không còn."Chị Vương, đã lâu không gặp ah! Em cũng rất nhớ chị." Hoa Chiêu nhiệt tình mà nói chuyện với chị ấy vài câu, sau đó trả lời vấn đề trước đó: "Em không phải nghỉ hè, em đã tốt nghiệp.""Ai nha! Đã tốt nghiệp! Những người được xuất ngoại đi học như cô đấy, sau khi trở về sẽ nhận được công tác tốt luôn à?" Chị Vương hâm mộ nói.“Haha, em còn đang chờ phân phối, em còn không biết đây này.” Hoa Chiêu không dám nói mình cự tuyệt công tác bên trên phân phối, định đem làm "Hộ cá thể".Vậy thì một giờ sau cô cũng không thể rời khỏi công viên nhỏ này."Chị dâu, về thăm nhà một chút." Cô nói ra."Đi một chút đi, tôi đi với cô trở về, vừa vặn có một chuyện muốn nói cho cô." Chị dâu Vương nói ra."Dạ." Hai người đi về nhà.Trước khi Hoa Chiêu rời đi đã nhìn thoáng qua Tô Nguyệt đứng ở giữa đám người, mấy năm qua đi, cô ta cũng là một cô gái lớn rồi, không, hoặc đã là cô vợ nhỏ rồi?Trong tay cô ta ôm một đứa bé mấy tháng, bên cạnh có một bé trai có chút gầy yếu, Hoa Chiêu nhìn ra hình như là Tô Hạo.Cũng may, thằng bé tốt xấu gì cũng trưởng thành!Cô nhịn không được mà tò mò hỏi: "Chị dâu, Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ nhà ai vậy? Cô ta đã kết hôn? Có phải gả cho người trong nội viện chúng ta?"Nếu như là anh trai Tô Nguyệt lại kết hôn sinh con, vậy đứa nhỏ đã có mẹ, không cần cô ta trông. Cô ta cũng không có tư cách ở lại chỗ này rồi, trừ phi mẹ lại không còn. . . .Anh của cô ta mệnh đâu thể cứng như vậy?Cho nên khả năng lớn nhất chính là Tô Nguyệt gả cho người trong nội viện này."Ai, nhanh đừng nói nữa." Chị dâu Vương hạ giọng nói: "Đã bị cô đoán trúng rồi, đứa bé kia chính là Tô Nguyệt sinh đấy! Cô ta ah, gả cho Vương Hải trên lầu rồi."Chị Vương nhìn thoáng qua Diệp Thâm luôn đứng bên cạnh Hoa Chiêu: "Vương Hải là ai, về nhà hỏi người đàn ông nhà cô là biết."Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Thâm, phát hiện anh nhíu mày lại một chút rồi lại buông ra.Xem ra Vương Hải này có chuyện ah.Chị dâu Vương dẫn Hoa Chiêu về nhà, tiến vào nhà Hoa Chiêu liền đoán được, chị dâu Vương tại sao phải cùng cô trở về.Trong sân nhà cô vậy mà mọc đầy nhà kính.Trước khi cô rời đi bộ dạng nó đâu như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận