Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1340 - Đưa Tiền Cho Anh



Chương 1340 - Đưa Tiền Cho Anh



Chương 1340: Đưa Tiền Cho AnhKhi cảnh quay của Hoa Chiêu xuất hiện, cuộc thảo luận này thậm chí còn phóng đại hơn.Dương Lập gọi điện thoại cho Hoa Chiêu, giọng điệu cảm thán nói: "Cháu nổi tiếng rồi, đã có đồng nghiệp đến dưới mí mắt chú cạy góc tường rồi, muốn mời cháu quay phim. Kết quả chú nói cho bọn họ biết cháu mang thai không đi được, biểu tình lúc ấy bọn họ, ha ha ha ha ha!”Ông cũng không nghĩ tới, mình lại có thể bởi vì chuyện này mà bật cười.Có lẽ vì người đó cũng phải trả qua cảm xúc như ông?Hoa Chiêu chỉ quan tâm ông có triệu tập được diễn viên hay không.Đối với việc Hoa Chiêu nổi tiếng, ông một chút cũng không ngạc nhiên, bằng không lúc trước ông cũng không nhất quyết dùng con bé.Chỉ là hiện tại độ nổi tiếng này, vẫn có chút ngoài dự liệu của ông."Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu cháu tiếp tục quay thêm một bộ phim nữa, cháu sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu mới, quá đáng tiếc." Dương Lập vẫn tiếc nuối nói.Hoa Chiêu cúp điện thoại.Cô cũng bắt đầu đau lòng vì tiền.Chỉ có thể thừa dịp đang nổi bán nhiều hơn một chút, mới có thể bù đắp cho tâm linh bị thương của cô."Vừa vặn sắp đến Tết rồi, đến lúc đó cháu sẽ chụp ảnh liên hoan xuân rồi chuyển đến các nơi, lại lừa gạt một đợt, không, kiếm thêm một đợt." Hoa Chiêu nói với Đường Phương Hà bên cạnh: "Đến lúc đó chúng ta còn có thể làm thành một gói hàng, mua câu đối xuân tặng áp phích, hoặc là mua áp phích tặng câu đối xuân."“Mấu chốt là ảnh phải được bảo vệ tốt, tuyệt đối không thể để lộ trước, bằng không sẽ bị đánh cắp." Hoa Chiêu nói."Được, thím nhớ kỹ." Đường Phương Hà cầm quyển sổ ghi lại.Diệp Danh im lặng nhìn các cô, hai phụ nữ mang thai, trong mắt chỉ có tiền này."Anh cả, sao anh vẫn còn ở đây? Đi viết câu đối mùa xuân đi!" Hoa Chiêu nói."Anh đã viết 800 bộ, đủ rồi chứ?" Diệp Danh nói."Khụ, từng đó đủ rồi." Hoa Chiêu ngượng ngùng nói.Câu đối mùa xuân kỳ thật chỉ có vài câu như vậy, lăn qua lộn lại làm khó anh cả có thể viết nhiều như vậy."Viết xong thì chia tiền thôi." Hoa Chiêu nói với Đường Phương Hà: "800 bộ câu đối xuân thêm một ít chữ phúc, cho Diệp Danh tiên sinh 1 trăm vạn phí nhuận bút.”Diệp Danh hoảng sợ: “Không cần không cần, như vậy quá nhiều.”“Không nhiều, một bộ câu đối xuân 1000 đồng phí nhuận bút, nhiều sao?” Hoa Chiêu nói: "Đây là giá thị trường."“Đây là giá của một nhà thư pháp nổi tiếng." Diệp Danh nói."Anh cả rất nhanh sẽ nổi tiếng." Hoa Chiêu cười nói: "Ngàn nhà vạn hộ đều dán câu đối mùa xuân của anh cả, hơn nữa chỉ luận thư pháp, anh thật sự gánh nổi danh gia.”Những lời này không phải là Hoa Chiêu thổi phồng, cô đã xem, đã so sánh.Hơn nữa người trong ngành cũng thừa nhận.Chẳng qua trước kia Diệp Danh không lăn lộn hội kia, cho nên không nổi tiếng mà thôi."Vì để cho số tiền này càng quang minh chính đại, em còn mời mấy nhà thư pháp viết câu đối xuân, mỗi người một bộ, phí nhuận bút 2000!" Hoa Chiêu nói.Cho nên giá tiền đưa cho Diệp Danh là hoàn toàn phù hợp, sẽ không bị người có ý bới móc kiểm tra.Diệp Danh mỉm cười, tâm ý của Hoa Chiêu anh nhận được."Em lại nhìn trúng căn nhà nào rồi phải không?" Diệp Danh cười nói.Anh phát hiện, Hoa Chiêu đưa tiền cho anh, tiền đến tay anh cũng chẳng được bao lâu, mỗi ngày luôn ở bên tai anh thúc giục, bảo anh lấy tiền ra mua nhà."Vẫn là anh cả hiểu em! Em nghe nói ngõ Nam La Cổ có hai căn, đều là đại tạp viện, lâu năm không được sửa chữa, mấy người thuê nhà đều muốn chuyển đi." Hoa Chiêu nói: "Em muốn thương lượng mua lại.”"Căn nhà kia em nghe nói vốn là phủ đệ của đại quan nhị phẩm, trước sau năm tiến, còn giữ nguyên hình dáng ban đầu, nếu mua về khôi phục, chẳng những đánh giá cao, cũng có ý nghĩa." Hoa Chiêu nói."Anh cả, hiện tại nhà cửa tăng giá, anh không biết sao? Giá nhà năm nay đắt hơn gấp 10 năm ngoái! "“Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới." Diệp Danh cảm thán.Một mét có thể có giá hàng chục nghìn, một năm lại đắt hơn gấp 10 lần, anh thật sự không nghĩ tới giá nhà sẽ tăng nhanh như vậy.Nếu như kéo dài thêm vài năm nữa, giá tăng vùn vụt rồi, ai có thể mua được?Anh lập tức nhíu mày, bắt đầu quan tâm đến vấn đề dân sinh.Hoa Chiêu không để ý tới anh nữa, Đường Phương Hà đã viết xong các hạng mục cần làm trong sổ."Thím sẽ gọi điện thoại cho tài vụ, để hắn mang tiền tới." Đường Phương Hà nói.Làm việc ah, kiếm tiền, cố gắng chăm chỉ, vì đứa trẻ trong bụng!Đường Phương Hà sờ sờ bụng nói: "Hiện tại đã xong chưa? Chuyện phải nói đều đã nói xong, cháu cùng thím đi bệnh viện kiểm tra chứ?"Hôm nay bà ấy đến tìm Hoa Chiêu cùng đi khám thai.Mà Diệp Danh được Diệp Thâm nhờ tới làm tài xế.Chờ đến bệnh viện, Diệp Danh đứng ở phía sau đám người, tìm góc độ tốt, để cho mình có thể nhìn thấy màn hình máy tính.Mà trước người Hoa Chiêu chẳng những có rèm cửa, còn có một đống người.Miêu Lan Chi, Diệp Phương, Đường Phương Hà, còn có một nhóm nữ bác sĩ tới đây thăm, nhồi nhét trong phòng siêu âm nho nhỏ."Con trai hay con gái?" Khi màn hình xuất hiện hình ảnh thai nhi, Miêu Lan Chi lập tức hỏi."Căng thẳng cái gì? Phải mất một thời gian mới xem được.” Diệp Phương nói.Kết quả 10 phút siêu âm, Miêu Lan Chi cũng không biết là con trai hay con gái.Ba tiểu tử kia đánh nhau ở bên trong, ngươi đạp ta ta đạp ngươi, luôn chắn tầm nhìn.Còn có một đứa trực tiếp đưa lưng về phía trước, cái gì cũng không nhìn thấy."Lần sau đi." Diệp Phương buồn cười nói: "Bọn nhóc thật hoạt bát, so với anh chị chúng còn hoạt bát hơn.”Lúc trước khám thai đều là bà làm cho Hoa Chiêu, Cẩm Văn khi còn bé lười biếng, không thích động đậy, mấy đứa này ngược lại tốt rồi, không có một chút thời gian nhàn rỗi nào."Quá chen chúc phải không?" Hoa Chiêu cũng không nói gì.Cô đã sớm phát hiện, một thai này, không, ba thai, thai máy đặc biệt nhiều, cũng không cần đếm.Cô luôn cho rằng nhiều đến mức không bình thường, nhưng dùng năng lượng cảm ứng một vòng, lại không thấy vấn đề, lúc này mới yên tâm.Chỉ có thể là do tính cách.Ông trời ơi, trong nhà lại có thêm ba con khỉ con? Thực sự là một rắc rối hạnh phúc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận