Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 876 - Lão Bất Tử.



Chương 876 - Lão Bất Tử.



Chương 876: Lão Bất Tử.Ban đêm Hoa Chiêu liền đến ngoài cửa Đỗ gia.Lại bắt gặp già trẻ lớn bé nhà họ Đỗ cùng nhau tụ họp đông đủ."Cô ta chính là người mang đến sự xui xẻo! Hình như từ khi cô ta vào cửa, nhà chúng ta liền không có chỗ nào tốt, ngày mai nhanh chóng để cho cô ta cùng Hãn Lương ly hôn, cuốn gói rời đi!"Cha Đỗ Hãn Lương vừa ho khan vừa nói.Những người khác trầm mặc, chấp nhận.Mẹ Đỗ Hãn Lương lại không đồng ý: "Hãn Lương đã thành cái dạng này rồi, cô ta mà đi nữa, về sau ai chiếu cố hắn?"Người khác sẽ không quan tâm!Chồng bà ta cũng sẽ không quản, vậy chỉ có thể là bà ta.Bà ta cũng không muốn quản. . . Mỗi ngày dọn phân nước tiểu, một khắc cũng không được rảnh rỗi."Chiếu cố cái gì mà chiếu cố, bệnh của hắn tốt rồi, nên quay trở lại bên trong được rồi!" Ông cụ Đỗ mở miệng, giọng nói nghiêm khắc, nhưng có chút vô lực.Lúc trước Đỗ Hãn Lương chọc đại họa cho người trong nhà, nhưng Đỗ gia xuất phát từ vấn đề mặt mũi, đem hắn đưa ra.Bằng không thì người bên ngoài biết sẽ cười nói bọn hắn độc ác, đến con cháu của mình cũng bỏ qua.Còn có thể cười bọn hắn không có thực lực, không làm gì được.Cho nên bọn hắn nhất định phải quản.Nhưng chuyện lần này quá lớn.Người phụ nữ chết tiệt kia vậy mà thoáng một phát hạ độc nhiều người như vậy! Có hai người thiếu chút nữa chết rồi!Cô ta muốn đưa cả nhà bọn hắn vào tù ah!Thời điểm xảy ra vụ việc, Văn Tịnh đến cùng có ở nhà hay không, bọn hắn đương nhiên biết rõ.Không, bọn hắn kỳ thật không phải biết quá rõ, hiện tại đã không có ai quan tâm đến người núp trong góc như Đỗ Hãn Lương cùng Văn Tịnh rồi.Bọn hắn phải tự lo cơm ăn, áo mặc và cuộc sống hàng ngày, chỉ có lúc không có tiền, Văn Tịnh sẽ đến đòi mẹ Đỗ.Là lúc bên ngoài có người đem Văn Tịnh đi, Đỗ Hãn Lương sau khi biết rõ đầu đuôi sự tình đã cười ha ha, chỉ ra và xác nhận Văn Tịnh đấy, nói lúc ấy cô ta không ở nhà, hoàn toàn có khả năng gây án.Văn Tịnh lại tìm đường chết rồi, hắn đương nhiên vui vẻ! Hắn hận không thể giết chết cô ta!Cũng may lúc ấy trong nhà không có người ngoài, cha mẹ Đỗ liền đánh mắng để cho hắn câm miệng.Người phụ nữ ác độc như vậy, nhà bọn hắn phải cùng cô ta phủi sạch quan hệ, vì thế mặt mũi cùng cháu trai cũng có thể không cần!"Việc này cũng không nhất định là do cô ta làm, lúc ấy chỉ là đúng lúc đi ra ngoài mua thức ăn. . ." Mẹ Đỗ còn muốn cứu vãn một chút.Rốt cuộc là con ruột, bà ta không đành lòng.Nhưng lưu lại Đỗ Hãn Lương, sẽ phải lưu lại Văn Tịnh, bằng không thì lại để cho bà ta hầu hạ, bà ta lại không muốn."Nói láo!" Cha Đỗ xoay tay lại liền cho bạn già một cái tát, đánh cho bà ta ngơ ngác, cả người cũng từ trên ghế ngã xuống trên mặt đất.Mà cha Đỗ cũng bởi vì suy yếu mà thiếu chút nữa té xuống."Việc này đương nhiên không phải cô ta làm! Có liên quan gì đến cô ta? Cô ta chỉ là đi ra ngoài mua thức ăn!" Cha Đỗ hung hăng mà trừng mắt mắng mẹ Đỗ.Mẹ Đỗ hiểu được, bà ta nói sai rồi.Cho dù là trong nhà, việc này cũng không liên quan gì đến bọn họ!Bằng không thì, hậu quả quá thảm rồi."Bọn hắn ly hôn, là vì Hãn Lương còn phải ngồi tù nhiều năm, cô ta còn trẻ, nhà của chúng ta hiền lành, không muốn chậm trễ cô ta." Ông cụ Đỗ vừa ho khan, vừa lên tiếng.Lý do này đường hoàng, có thể rửa sạch hiềm nghi.Không gì hơn cái này, Đỗ Hãn Lương nhất định phải vào tù.Ngoài cửa nghe lén, Văn Tịnh cười nhẹ, lộ ra hai hàm răng trắng, ở trong bóng đêm phản chiếu ánh sáng lạnh.Hoa Chiêu cũng cười thoáng một phát, người Đỗ gia nói mấy câu đã bại lộ rất nhiều vấn đề, còn có biểu cảm đắc ý của Văn Tịnh cũng là vấn đề.Trên mặt cô ta không phải là vì sắp được tự do mà kinh ngạc cùng vui vẻ, mà là đắc ý, quyết định của người Đỗ gia đối với cô ta mà nói không phải là niềm vui ngoài ý muốn, mà là cô ta trù tính có được.Hoa Chiêu gật đầu, thật sự là cao minh, một mũi tên trúng vài con chim.Đã đem Đỗ Hãn Lương vào tù, lại giải thoát cho chính mình rồi, càng làm cho cô, Diệp gia, Đỗ gia cũng khó khăn.Trước kia nếu cô ta có loại đầu óc này, sao phải lăn lộn tới tình trạng ngày hôm nay?Hoa Chiêu quay người đi ra.Cô không định đi tố giác Văn Tịnh.Sẽ không thành công đấy.Văn Tịnh với tư cách là người bị hiềm nghi, bị Diệp Danh thẩm vấn qua.Nếu có điều kiện định tội cô ta thì cũng sớm định rồi.Hoa Chiêu cũng đã kiểm tra, trong nhà không có bộ quần áo ngày đó cô ta mặc đến đất thầu trồng rau.Đã trở nên thông minh, chút thủ đoạn ấy vẫn phải có.Những vật kia không phải là bị cô ta giấu ở bên ngoài, thì cũng đã bị cô ta tiêu hủy.Không có nhân chứng, không có vật chứng, không có máy giám sát, tố cáo cô ta cũng không có tác dụng.Hiện tại cô cũng không có ý định làm gì Văn Tịnh.Cô cũng chờ Đỗ gia đưa Đỗ Hãn Lương vào tù đấy, hiện tại nếu đem Văn Tịnh thu thập, sẽ làm cho Đỗ gia thoát khỏi Văn Tịnh, Đỗ Hãn Lương cũng không cần vào tù nữa.Văn Tịnh cũng coi như giúp cô bắn trúng một con chim.Bằng không thì cô muốn cho Đỗ Hãn Lương vào tù, còn phải hao chút công phu.Bất quá Hoa Chiêu vừa lái xe vừa cảm thấy có chút không đúng.Rốt cuộc là ở đâu. . . . .Sau khi suy nghĩ về những gì mình đã thấy và nghe vừa rồi, Hoa Chiêu thắng gấp xe đứng ở ven đường.Trạng thái của người Đỗ gia rất không đúng.Mỗi người đều ốm yếu, lười biếng, không có gì tinh thần, hơn nữa phần lớn đều thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.Bị bệnh tập thể.Xuân hàn se lạnh, lại đang lúc chuyển mua, có một người cảm cúm, người một nhà đều sinh bệnh rất bình thường.Người Đỗ gia cũng nghĩ như vậy, nên không cảm thấy kỳ quái.Chỉ là cảm thấy lần này bệnh có chút nặng, uống thuốc nhiều ngày rồi cũng không thấy khá, ngược lại càng ngày càng nặng. Bất quá gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, bọn hắn cũng không có tâm tư quan tâm đến chút chuyện cảm mạo này.Nhưng Hoa Chiêu lại cảm thấy bọn hắn không đúng, khí tức trên thân bọn hắn không giống như bị bệnh, mà có chút bị cạn sạch.Còn nghĩ đến thủ đoạn Văn Tịnh dùng với cô, đều là hạ độc. . . . .Hoa Chiêu nắm thật chặt, thật sự là độc nhất là lòng dạ đàn bà. . . Bất quá cô tiếp tục lái xe về nhà.Độc cũng không phải từ cô, chuyện này liên quan gì tới cô?Đối với gia đình nuôi ra Đỗ Hãn Lương, lại bao che Đỗ Hãn Lương, cô không có một chút hảo cảm nào.. . .Ngày hôm sau, Văn Tịnh quả nhiên cùng Đỗ Hãn Lương ly hôn rồi.Đỗ Hãn Lương liều chết không theo!Hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, hắn không thể vạch trần cô ta, hắn còn muốn cô ta hầu hạ, hắn còn muốn tra tấn cô ta.Nhưng hắn nói chuyện cũng vô dụng, kết hôn cũng có thể không cần bản thân trình diện, ly hôn cũng không cần.Sau đó không đợi hắn phát giận, hắn đã bị cảnh sát mang đi.Hắn thoáng cái đã mất đi giọng nói, choáng váng mà bị người ta kéo lên xe.Văn Tịnh đứng ở một bên lặng yên nhìn, khóe miệng rốt cuộc nhịn không được mà nhếch lên một cái.Mẹ Đỗ phát hiện, đưa tay cho cô ta một bạt tai.Văn Tịnh bị đánh đến nỗi đầu nghiêng một cái, cũng không ngã quỵ, thậm chí cũng không lung lay thoáng một phát.Mẹ Đỗ đã không có khí lực gì rồi.Văn Tịnh đầu quay lại ra, nhìn mẹ Đỗ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng: "Lão bất tử. . ."Lập tức sắp chết rồi! Cô ta không cùng bà ta chấp nhặt!"Mày!" Mẹ Đỗ còn muốn giơ tay, Văn Tịnh đã ôm túi quần áo, chạy ra ngoài.Chỗ chết tiệt này, rốt cuộc cô ta đã trốn ra được rồi!Bước tiếp theo, cô ta muốn. . . .Bước chân của cô ta đột ngột dừng lại.Hoa Chiêu từ trên xe Jeep đi xuống, nhìn cô ta cười nói: "Chị dâu cũ, chị muốn đi đâu vậy?"Chị dâu cũ đương nhiên so với Văn phu nhân êm tai hơn.Nhưng hiển nhiên Văn Tịnh không cho là như vậy, gương mặt của cô ta run rẩy, sau đó nhìn Hoa Chiêu, cũng chầm chậm nhếch miệng."Chị bây giờ ngược lại rất thích cười." Hoa Chiêu cũng cười: "Trước kia lúc gặp nhau, cũng không thấy chị cười với tôi mấy lần. Có phải là đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ hay không? Ví dụ như hạ độc tiệm cơm mẹ tôi, hạ độc vườn rau của tôi?""Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu." Văn Tịnh nói ra, nhưng trên mặt cô ta hiện rõ vẻ sợ hãi."Cũng đúng, nghe nói tinh thần của chị xảy ra vấn đề, nên nghe không hiểu tiếng người." Hoa Chiêu nói.Những lời này nhắc nhở Văn Tịnh, ánh mắt của cô ta sáng ngời, đúng rồi, cô ta là bệnh nhân tâm thần!Văn Tịnh đột nhiên ném đi túi quần áo."Ah! ~" Cô ta vừa ngửa mặt lên trời rống to, vừa hai tay tóm đầu, đem tóc làm cho lộn xộn.Sau đó cô ta vọt tới chỗ Hoa Chiêu, hai mắt đỏ ngầu. Bệnh tâm thần cũng tốt, bệnh tâm thần giết người không cần đền mạng!



Bạn cần đăng nhập để bình luận