Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 765 - Khu Nhà Cũ Kia Là Của Tôi.



Chương 765 - Khu Nhà Cũ Kia Là Của Tôi.



Chương 765: Khu Nhà Cũ Kia Là Của Tôi."Diêu Lâm, tôi nghe tên có chút quen tai?" Bạch Phượng vừa rót nước cho Diêu Lâm, vừa nói."Đây chính là người tôi đã nói, cả nhà tộc trưởng đã đi ra nước ngoài." Diêu Hoài ở bên cạnh nói ra.Bạch Phượng sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, lập tức càng kích động: "Ah ah! Là một nhà đi ra nước ngoài kia ah! Vậy bây giờ. . ."Bà ta nhìn Diêu Lâm từ trên xuống dưới.Trước đó cảm thấy ông ta ăn mặc khí phái, giày Tây đấy, nhưng hiện tại nhìn lại nha, chính là nên như vậy.Trước kia bà ta cũng rất giàu có, nhận ra sự khác biệt giữa một bộ vest được thiết kế riêng và một bộ vest được may sẵn, một thân này của Diêu Lâm chính là bộ đồ bình thường trong cửa hàng bách hóa, một chút cũng không giống một Hoa kiều.Lại nhìn Hoa Chiêu bên cạnh, người cũng rất xinh đẹp đấy, nhưng chất vải trên quần áo cũng giống như vậy, cũng là đồ của cửa hàng bách hoá.Bà ta không biết, đây là Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm cố ý mặc đấy.Đi ra bên ngoài, cũng không phải tham gia nơi quan trọng gì, mặc đồ tốt như vậy làm gì? Chờ bị hỏi thăm? Còn bị cho rằng là dê béo?"Các người trở về lúc nào vậy?" Diêu Hoài hỏi Diêu Lâm."Trở về đã hai tháng." Diêu Lâm nói ra."Hiện tại ở đâu? Sao giờ mới tới tìm chúng tôi!" Diêu Hoài oán giận nói.Hình như phát giác ngữ khí của mình không đúng, ông ta nói tiếp: "Từ biệt vài chục năm, ông cũng không biết tôi nhớ các người bao nhiêu! Anh cả chị dâu có khỏe không? Mấy người cháu trai khác có khỏe không?"Nụ cười của Diêu Lâm phai nhạt, không biết là vì thái độ của ông ta, hay còn vì vấn đề ông ta hỏi."Cha mẹ tôi đều qua đời, các anh em cũng đều mất, hiện tại chỉ còn một nhà chúng tôi, chỉ còn lại tôi cùng một đứa con trai, một đứa cháu trai, ah, còn có cháu gái ngoại nữa." Diêu Lâm ăn ngay nói thật nói.Diêu Hoài cùng Bạch Phượng lập tức liếc nhau, ánh mắt có chút lập loè.Diêu gia lớn như vậy đã thất bại?"Ai, người có họa có phúc, đều là mệnh ah." Diêu Hoài lau, con mắt: "Những người khác trong gia tộc của chúng ta ở chỗ này sống cũng không tốt, giống tôi, nhiều năm như vậy gặp bao nhiêu chuyện không may! Chỉ đến nửa năm trước, mới từ nông thôn trở về, và sống trong căn phòng nhỏ như của bảo mẫu này.”"Mấy đứa con trai con gái của tôi, hiện tại còn sống cũng chỉ có thằng cả Diêu Thụ, còn có đứa nhỏ nhất Diêu Ninh này, những đứa khác cũng đã mất.""Ai." Diêu Lâm thở dài, an ủi ông ta vài câu.Diêu Hoài rất nhanh liền hoàn hồn, hỏi ông: "Ông hai tháng này ở đâu?""Ở thủ đô." Diêu Lâm nói: "Cháu của tôi Diêu Khôn quen một cô gái ở thủ đô, muốn kết hôn, tôi ở bên kia cùng cha mẹ đối phương thương lượng chuyện hôn sự, hôm nay mới về thăm nhà một chút, vừa xuống máy bay đấy, còn chưa tìm được chỗ ở."Còn ngồi được máy bay. . . . Hiện tại máy bay cũng không phải là người có tiền liền có thể ngồi đấy, còn phải có quan hệ.Diêu Hoài cùng Bạch Phượng lại liếc nhau, khả năng cũng không lụi bại toàn bộ?Bạch Phượng lập tức cười nói: "Ông xem nhà này khá nhỏ, tôi muốn để cho hai người ở cũng là hữu tâm vô lực, bất quá tôi biết nhà khách nào là tốt nhất, lát nữa tôi sẽ mang hai người qua đó?""Vậy thì phiền toái thím ba rồi." Diêu Lâm nói ra."Ai ai, không phiền toái! Người một nhà khách khí làm gì, các người cứ trò chuyện trước, tôi đi mua đồ ăn, hai chú cháu đã mấy chục năm không gặp, phải ăn một bữa cơm thật ngon."Bà ta nói xong, cũng không có ý tứ xoay người rời đi, mà lấy ánh mắt nhìn Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm.Diêu Lâm nhất thời không kịp phản ứng.Mặc dù Diêu gia lúc trước đối diện với cảnh lụi bại, ông cũng chưa từng quen biết với loại người này.Cho dù là lúc suy tàn, trong nhà ông cũng có một người bảo mẫu hầu hạ cuộc sống hàng ngày. Diêu Khôn vẫn có thể kiếm được số tiền này đấy.Hoa Chiêu lại hiểu rồi, bà ta đây là không muốn dùng tiền."Không cần làm phiền mọi người rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn, xung quanh có tiệm cơm gì ngon, ngài mang đến đó là được." Hoa Chiêu nói ra."Ai! Tốt tốt! Hiện tại vừa đúng là giờ cơm, các người ăn cơm chưa? Không bằng lúc này chúng ta đi thôi, đừng để khách quý bị đói." Bạch Phượng lúc này nói xong liền nhanh nhẹn đi mặc quần áo rồi.Diêu Lâm cũng hiểu rồi, lập tức nhíu mày. Con dâu của Diêu gia bọn họ vậy mà có loại người này?Bất quá nhìn xung quanh, ông cũng bình thường trở lại, những người này mấy năm này khẳng định sống cũng không dễ dàng, không còn là những người năm đó rồi.Một đoàn người xuống lầu, đi đến tiệm cơm.Bạch Phượng một đường khen ngợi mấy khách sạn lớn ở Thượng Hải tốt như thế nào, chỉ có loại này khách sạn lớn này mới phù hợp với thân phận Hoa kiều này của Diêu Lâm.Hoa Chiêu nghe xong đã hiểu, khá lắm, đều cách đây bảy tám km đây này!Xe taxi? Lúc này xe taxi còn quá ít, hơn nữa đều ngừng ở mấy nơi như sân bay, nhà ga, những nơi bình thường khác thì đợi cả ngày cũng không thấy một chiếc.Xe buýt, cũng phải đợi cả buổi mới có thể trông thấy một cái, hơn nữa nghe ý tứ, còn phải đi 2 lần xe.Hoa Chiêu trông thấy, mấy cái xe thỉnh thoảng đi ngang qua bên trong xe chen chúc giống như đồ hộp vậy.Cho nên bọn hắn định vừa đi vừa đợi đến lúc có xe ngồi, đợi không được, liền tự đi qua.Hoa Chiêu không ngại đi bảy tám dặm đường, nhưng cô đói bụng."Ồ, tiệm cơm nhà này nhìn cũng không tệ, nghe cũng thơm." Hoa Chiêu dừng bước ở đầu đường, nhìn một nhà hàng không nhỏ bên đường.Có hai lầu, lầu một kê hơn chục cái bàn, lúc này đã không nhỏ rồi.Lúc này lại là giờ cơm, hương vị bay ra cũng coi như không tệ, hơn nữa trong phòng cơ hồ đều đầy khách rồi.Diêu Lâm ngẩng đầu nhìn lên: "Trương Ký? Là Trương Ký lúc trước sao?""Đúng vậy." Diêu Hoài gật đầu: "Con cháu của Trương gia trước kia đều làm đầu bếp ở căn tin đơn vị, năm trước đều không làm nữa, đi ra mở Trương Ký một lần nữa.""Vậy thì tốt quá! Chúng ta ăn ở chỗ này đi! Tôi có đôi khi nằm mơ, cũng đều mơ thấy được ăn những món ăn họ nấu."Diêu Lâm nói xong đi vào, Hoa Chiêu đi theo phía sau ông.Bạch Phượng đứng nguyên tại chỗ bĩu môi, Trương Ký sao có thể so với mấy nhà ở trong các khác sạn lớn ở Thượng Hải được? Sợ không phải do bà ta khen ngợi quá lợi hại, đối phương sợ phải tốn tiền nha?Bạch Phượng túm túm tay áo Diêu Hoài, nhỏ giọng nói: "Lát nữa ông hãy hỏi một chút!""Tôi hiểu." Diêu Hoài nói xong đuổi theo Diêu Lâm.Bữa cơm này Hoa Chiêu ăn coi như vui vẻ, Trương Ký này thật sự có tài, đồ ăn làm được rất đặc biệt, cô cũng phải học tập.Diêu Lâm cũng ôn lại những hương vị khi còn bé, đủ hài lòng.Diêu Hoài lúc này mới mở miệng: "Ông lần này trở về có tính toán gì không? Còn trở lại bên kia sao?"Diêu Lâm gật đầu: "Con tôi đi đứng không tiện, hắn đã quen ở chỗ đó sinh hoạt, tôi còn phải trở về."Thực tế là bên kia có sản nghiệp không bỏ xuống được, chờ thêm vài năm nhà máy thực phẩm Diêu gia ổn định, bọn hắn đem những bộ phận quan trọng của công ty chuyển trở về cũng không phải là không thể được.Bất quá những chuyện này ông cũng không giả thích với Diêu Hoài.Chú ba này, thật ra chỉ là một người họ hàng xa, không phải ruột thịt của ông đấy, ai người vì cùng tuổi lại cùng nhau lớn lên nên mới có chút quen thuộc.Xét về mối quan hệ huyết thống, cả hai gần như đi hết năm đời đấy."Về phần ý định, tôi định đem khu nhà cũ chuộc lại." Diêu Lâm nói ra.Kỳ thật ông muốn chuộc cả con đường, nhưng lời này không thể ra.Hai mắt Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đều đã sáng.Diêu Ninh lại đột nhiên ném đôi đũa hét lên: "Không được! Cái khu nhà cũ kia là nhà của tôi đấy!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận