Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 783 - Không Nỡ.



Chương 783 - Không Nỡ.



Chương 783: Không Nỡ.Qua vài giây, ánh mắt người đàn ông cao gầy đã tan rã rồi.Hoa Chiêu sửng sốt, tự sát?"Ngược lại rất trung thành." Diệp Thâm nói.Cũng thông minh.Với những tội danh hắn đã phạm vào, vào tù cũng bị xử bắn, không có lựa chọn thứ hai. Hiện tại chết, sẽ được giải thoát, hơn nữa cũng bảo vệ người nhà."Loại người này, em có thể trông cậy vào bọn hắn dựa vào tín ngưỡng hoặc là tiền tài thuần phục ai sao?" Diệp Thâm giải thích cho Hoa Chiêu: "Rất có thể là Đỗ gia bắt được người nhà của bọn hắn, uy hiếp bọn hắn phục vụ."Theo anh biết, trước kia có rất nhiều người dùng loại thủ đoạn này. Nhưng thời đại thay đổi, những người tâm thuật bất chính như vậy hầu hết đều biến mất.Hoa Chiêu đã hiểu, dù sao cũng đều là chết, không bằng dùng cái chết của mình đổi cho người nhà an toàn."Đỗ gia, thật sự quá ghê tởm!" Cô nói ra: "Còn có hai người khác đâu rồi, đem bọn họ bắt lấy, để cho bọn hắn mở miệng? Em thấy lòng của bọn hắn có lẽ không kiên định như người này.""Ừ, thử xem." Diệp Thâm nói.Đây đúng là chỗ đột phá để đẩy ngã Đỗ gia.Nhưng mà bọn họ cũng không đợi được hai người kia trở về.Hai người từ khi cầm tiền trong tay Lưu Minh, nhạy bén mà vứt bỏ người theo dõi sau lưng sau đó chạy thoát.Chạy. . . . ."Nhị ca, chúng ta như vậy có phải là có chút không tốt lắm. . ." Tên mập mạp ôm tiền, có chút do dự mà hỏi thăm người đàn ông vẻ mặt khô khan bình thường.Hắn chưa từng nghĩ tới phản bội đại ca, bọn hắn đã nói sống chết có nhau đấy."Chúng ta không phản bội hắn, chúng ta chỉ là mỗi người đi một ngả mà thôi, về sau cả đời không gặp nữa, cậu không cần phải lo lắng.""Nha." Tên mập mạp được an ủi rồi, cả đời không gặp, cũng sẽ không bị đại ca trả thù, xác thực không cần lo lắng rồi.Mà 200 vạn, đủ cho bọn hắn tiêu dao cả đời."Nhưng là, sẽ không liên lụy đến người nhà của chúng ta?" Đây là lo lắng cuối cùng của hắn."A, Đỗ gia về sau khẳng định chẳng quan tâm những con tôm nhỏ như chúng ta rồi, chính hắn có thể sống sót hay không cũng không chắc."Hắn thật sự cảm thấy Đỗ Hãn Lương quá ngu xuẩn, lại dám đánh chủ ý lên con dâu Diệp gia!Diệp gia hiện tại như mặt trời ban trưa, hắn nhìn không thấy sao? Hơn nữa địa vị của Hoa Chiêu ở Diệp gia, chỉ cần hơi nghe ngóng chút đã có thể biết, nói là bảo vật trong lòng bàn tay cũng không quá phận.Đỗ Hãn Lương thật sự là tìm đường chết.Nhưng hắn cảm thấy đó là một cơ hội, là cơ hội thoát khỏi Đỗ gia. Cho nên lúc đại ca do dự có nên nhận nhiệm vụ này hay không, hắn đã khích lệ đại ca đã tiếp nhận.Quả nhiên, hết thảy cũng rất thuận lợi, bọn hắn thuận lợi mà thoát khỏi gong xích trên người.Về phần người nhà, hãy xem mệnh a."Đi mau." Hai người bước chân vội vàng, biến mất ở trong bóng đêm.Người Lưu Minh cùng Diệp Danh gọi tới đã mất dấu hai người, lập tức có chút xấu hổ.Cũng may bọn hắn phát hiện ký hiệu Diệp Thâm lưu lại, một đường đuổi tới bãi bỏ hoang.Diệp Thâm nghe xong tình huống đã biết hai người này đã chạy.Cũng đúng, loại người này sao có thể có lòng trung thành? Bọn hắn căn bản cũng không có trái tim.Hoa Chiêu nghe xong, thầm nghĩ đến tiền của mình không còn! Lập tức bị chọc tức.Đó là số tiền cô vất vất vả vả giằng co thật nhiều ngày mới đến tay đấy! Hơn nữa hai người làm công cụ vặn ngã Đỗ gia cũng không còn."Ah! Đỗ gia còn có kho tiền nào không? Rương châu báu gì đó? Em muốn trộm lại!" Cô tức giận nói.Diệp Thâm buồn cười, bất quá sủng nịch nói: "Trở về anh sẽ hỏi thăm một chút.""Còn có Đỗ Hãn Lương, làm sao thu thập hắn?" Hoa Chiêu hỏi.Hiện tại người đã có mấy người Lưu Minh trông coi, mà Diêu Lâm đã ở trong một phòng khác đang đắp chăn của Đỗ Hãn Lương ngủ rồi.Ông từ khi bị bắt tới, đã bị trói lại ở trong sân, không được ăn, không được ngủ, thiếu chút nữa chết cóng, hiện tại muốn đi trừ phi có người cõng.Ngược lại cũng không phải là không có người cõng, bất quá lưng ông vừa dính vào gối đầu liền ngủ mất rồi.Diệp Thâm cũng định xử lý xong Đỗ Hãn Lương lại đi."Ném xuống biển." Diệp Thâm nói.Ánh mắt Đỗ Hãn Lương nhìn vợ anh, anh đã nhìn thấy. Hắn có tính toán gì, anh cũng đoán được.Loại người này chỉ có ném xuống biển cho cá ăn mới có thể giải mối hận trong lòng anh!Hoa Chiêu. . . . ."Vẫn là lưu cho hắn một cái mạng a." Hoa Chiêu nói: "Ba người kia chết thì đã chết, chạy cũng đã chạy, tối thiểu Đỗ Hãn Lương vẫn còn. Sau đó tìm ra băng nhóm đã bắt cóc em trước đó để làm chứng, chuyện Đỗ Hãn Lương bắt cóc em cùng Diêu Lâm cũng đủ Đỗ gia uống một bình đấy."Đỗ gia đã có nhân mạch cùng thủ đoạn như thế, giữ lại rất nguy hiểm, phải bắt được mỗi cơ hội cho bọn hắn một kích mới được.Diệp biết cách làm của Hoa Chiêu mới là lý trí nhất đấy."Cũng được." Anh đứng dậy đi đến bên cạnh."Các người đều đi ra ngoài." Anh nói với những người trong phòng.Mọi người liếc nhau, cái gì cũng chưa nói liền đi ra ngoài rồi.Diệp Thâm muốn giết người? Loại người này giết thì giết, bọn hắn cái gì cũng không biết.Diệp Thâm xác thực muốn, bất quá vợ nói cũng có đạo lý. Anh không thể thời thời khắc khắc đều mang theo cô trên người, vì vậy hãy tạo một môi trường an toàn cho cô ấy.Diệp Thâm nhìn người vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, một cước giẫm xuống.Dẫm nát chỗ hiểm của đàn ông.Lại để cho hắn không thể nổi lên tâm tư không đứng đắn nữa. Về sau nên suy nghĩ đứng đắn lại!Đỗ Hãn Lương đau mà tỉnh.Người ngoài cửa lại liếc nhau, Diệp gia Nhị công tử còn có sở thích ngược đãi kẻ háo sắc?Ân, cũng không có gì xấu.Họ là những người chuyên bảo vệ gia đình của những quan chức quan trọng nên họ biết Diệp Thâm. Biết là biết, bọn họ sẽ không nói nhiều hơn một lời, cho nên Diệp Thâm không sợ bại lộ thân phận.Đỗ Hãn Lương tỉnh, nhưng trong phòng không có ánh sáng, hắn cũng không biết người đánh mình là ai.Hơn nữa tàn nhẫn như vậy!"Dừng tay! Anh biết tôi là ai không? Anh nhất định phải chết!" Hắn cắn răng hô.Diệp Thâm không ngừng lại, chân tiếp theo lại đạp ở trên đầu gối của hắn."Rắc rắc rắc" vài tiếng giòn vang, xương bánh chè không biết đã vỡ ra bao nhiêu mảnh.Hoặc là bột phấn?Đỗ Hãn Lương miệng mở rộng trừng lớn mắt, đã không phát ra được bất kỳ âm thanh gì rồi.Diệp Thâm lại còn chưa có ngừng, anh lại dẫm nát một cái xương bánh chè bên kia của Đỗ Hãn Lương."Rắc rắc rắc".Làm cho Đỗ Hãn Lương nửa đời sau không làm được đàn ông, còn phải ngồi xe lăn, trong lòng anh mới thoải mái chút ít.Diệp Thâm lại không liếc hắn một cái, quay người đi ra ngoài rồi.Một đoàn người cũng chuẩn bị xuất phát, bất quá là chia nhau đi."Người giao cho các người, hắn đã làm nên trò gì các người cũng đã tận mắt nhìn thấy, đừng cho Đỗ gia đem người kéo ra." Diệp Thâm nói với người giám hộ."Biết rõ." Đối phương nghiêm túc gật đầu.Bọn hắn đương nhiên sẽ đứng về phía chính nghĩa.Người Đỗ gia đã làm ra loại chuyện ác này, phải tiếp nhận trừng phạt.Bọn hắn mang theo Đỗ Hãn Lương cùng thi thể người đàn ông cao gầy đi nha.Lưu Minh mang theo Diêu Lâm đi.Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu một mình hành động.Đợi hai người trở lại nội thành, về đến phòng khách sạn của Diệp Thâm, sắc trời đã có chút sáng."Mệt mỏi quá." Hoa Chiêu ném người xuống giường không muốn dậy.Ngày hôm nay, việc tốn thể lực không làm bao nhiêu, nhưng cũng quá phí sức rồi.Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng có thể không thể ra khỏi bãi bỏ hoang kia rồi, và cô sẽ đồng quy vu tận với ba người mang súng.Cô cũng không phải là bất khả xâm phạm, tốc độ cũng không nhanh hơn viên đạn.Trong nháy mắt đó, cô nghĩ tới bọn nhỏ, nghĩ tới Diệp Thâm, nghĩ tới mấy năm trọng sinh này, cuộc sống gia đình thật tốt. . . .Tốt mới không nỡ.Cũng may, lại một lần nữa vượt qua nguy cơ một cách bình an, chuyện này cũng phải cảm tạ chồng cô."Anh tới, hôn một cái." Hoa Chiêu đột nhiên mở mắt ra nói với Diệp Thâm.Diệp Thâm cho rằng cô muốn ngủ rồi, đang muốn đắp chăn cho cô.Vốn tưởng rằng buổi tối hôm nay không có quyền lợi. . .Hiện tại loại chuyện tốt này rơi xuống, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.Anh cúi xuống ôm lấy người vợ nhỏ bé khiến anh mong nhớ ngày đêm, càng hôn càng không thể buông ra.Hoa Chiêu cũng thấy chưa đủ, giãy giụa một cái chớp mắt nỉ non nói: "Chúng ta đi phòng tắm."



Bạn cần đăng nhập để bình luận