Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 212 - Hoa Của Tôi Đâu



Chương 212 - Hoa Của Tôi Đâu



Chương 212: Hoa Của Tôi Đâu.Hoa Chiêu cũng không gửi gì nhiều qua bưu điện, chỉ có một chút rau củ phơi khô, dưa muối, hoa quả sấy, cá con khô, còn có một chút thổ sản vùng núi, hạt thông rang, quả phỉ rang gì đấy, dứt khoát mỗi loại một ít đều gửi qua bưu điện.Cô còn gửi riêng cho một mình Diệp Thư thêm một phần hạt hướng dương rang, để cho cô ấy mở mang thêm kiến thức."Cũng không biết mấy cái bồn hoa kia thế nào rồi." Hoa Chiêu tự hỏi.Trước khi cô đi, những cây hoa lấy từ chỗ Hạ Kiến Ninh đều tràn đầy sức sống rồi rồi, bị cô bỏ lại ở toà tứ hợp viện, để cho Diệp Danh thỉnh thoảng ghé qua nhìn một chút.Mà Diệp Danh lúc này cũng đang tưới nước cho hoa.Anh vốn đã được cẩn thận dạy dỗ từng li từng tí, cũng không phải là em gái cùng Hoa Chiêu, đều là hai người không nhìn được hàng đấy, anh nhận ra những chậu hoa này, hỏi lại hỏi em gái địa điểm mua hoa lúc trước, là anh đã biết rồi, những cây hoa này khẳng định chính là những kỳ hoa dị thảo mà Hạ Kiến Ninh sưu tầm được."Tiểu Hoa thật sự đúng là biết dưỡng hoa." Diệp Danh một bên vừa tưới nước vừa hướng Diệp Thư nói.Những cây hoa trước kia nghe nói bị Hạ Kiến Ninh dưỡng chết cũng rất ít khi phục hồi được như mấy cây hoa hiện tại, chúng trở nên bừng bừng sức sống, tươi xanh mọng nước, anh cảm thán. Phong thủy của gia đình anh đã thay đổi, và một chuyên gia thực vật nhỏ đã đến!Diệp Thư không rảnh nói chuyện, cô vừa ăn nho vừa gật đầu, thực ngọt!Đột nhiên, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng đập cửa.Diệp Danh đi qua xem, hoá ra lại là Hạ Kiến Ninh.Anh sửng sốt một chút, cũng không có mở cửa ngay, mà nhanh chóng chạy trở về chính viện, nhỏ giọng nói với Diệp Thư: "Mau mau nhanh đem những cây này vào trong phòng ngủ đi."Sau đó mới đi qua mở cửa chính."Ngọn gió nào đem ngài thổi đến nơi đây rồi hả?" Diệp Danh nhìn Hạ Kiến Ninh cười nói.Hạ Kiến Ninh cũng cười: "Hôm nay là gió tây nam, cấp ba bốn."Diệp Danh cong cong khóe miệng, đứng ở cửa ra vào không có động: "Anh ngược lại là rất chú ý dự báo thời tiết."Hạ Kiến Ninh giang tay ra: "Trên cái thế giới này chuyện đáng giá với sự chú ý của tôi quá ít.""Tới đây có chuyện gì?" Diệp Danh dựa ở trên khung cửa hỏi, không có ý định để cho anh ta vào cửa."Đi vào rồi nói?" Hạ Kiến Ninh nhìn phía sau anh.Diệp Danh chăm chú nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, cảm thấy với thân thủ của em gái, lúc này cũng đủ thời gian cho con bé chuyển hết mấy bồn cây vào phòng."Mời." Anh giống như rốt cuộc cũng đã cân nhắc tốt rồi, mở cửa ra vào, mời Hạ Kiến Ninh tiến vào.Hạ Kiến Ninh vừa đi, vừa đánh giá sân nhỏ nhà Diệp Thâm, thời gian mấy ngày, trên mặt đấy đã sửa chữa không sai biệt lắm, trong sân một lần nữa trải xong gạch đá, cửa sổ trong nhà cũng đã lắp đặt trở lại.Hiện tại thầy Tôn đang mang theo học trò, đều ở hậu viện vốn dĩ là vị trí nhà họ Tào tiến hành trùng kiến.Diệp Thư đang ngồi ở dưới cây nho, tiếp tục ăn."Thật xa đã nghe thấy hương thơm của nho rồi, không mời tôi nếm một chút sao?" Hạ Kiến Ninh quen thuộc đi qua, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thư, bất quá ngược lại không có thò tay vào đĩa nho.Diệp Thư nhìn nho, sau đó nhìn Hạ Kiến Ninh, sau đó đem đĩa nho duy nhất trên bàn đặt ở trước mặt mình: "Số lượng có hạn, tôi sẽ không mời anh. Hạ Lan Lan nhà anh, định đưa đến nơi nào?”Câu nói sau cùng, đã thành công ngừng tay Hạ Kiến Ninh lại.Anh ta hôm nay xác thực là vì Hạ Lan Lan mà đến đấy."Các người muốn cho con bé đi đâu?" Hạ Kiến Ninh hỏi."Đi Vân Nam, xxx huyện, xx thôn, xuống nông thôn." Diệp Danh nói ra.Cái chỗ này, không phải phạm vi thế lực của bất kỳ kẻ nào, tự nhiên sẽ "Khổ"."Tốt." Hạ Kiến Ninh không nói hai lời liền đồng ý."Ngày mai liền để cho cô ta lên đường luôn đi." Diệp Danh lại nói. Bởi vì anh có loại dự cảm, nếu người này không đi bây giờ, liền sẽ không đi được nữa."Xuống nông thôn" đã oanh oanh liệt liệt mà tiến hành 10 năm rồi, trong đó vấn đề xảy ra không ngừng, từ mấy năm trước đã bắt đầu có các loại điều kiện để hồi hương. Hơn nữa Diệp Danh nhận được tin tức, bên trên có ý định ra các chỉ định hồi hương cho thanh niên tri thức.Năm 76 xác thực là năm cuối cùng một đám thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi."Tốt." Hạ Kiến Ninh vẫn không chút do dự mà đồng ý.Anh ta thống khoái như vậy, Diệp Danh ngược lại không biết nói cái gì rồi."Vậy thì, đi thong thả không tiễn." Diệp Danh nói ra.Hạ Kiến Ninh lại ngồi không nhúc nhích, đột nhiên mở miệng: "Hoa của tôi đâu?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận