Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1458 - Chưa bán hết



Chương 1458 - Chưa bán hết



Chương 1458: Chưa bán hếtBởi vì có sự chèo kéo nên mỗi phiên đấu giá mất rất nhiều thời gian, đại khái phải mất mười phút hoặc hai mươi phút mới có thể bán một mẫu hoặc một nhà kính dưa leo.Vì vậy một ngày, dưa hấu trong 120 nhà kính cũng mới chỉ bán được một nửa.Nhưng cuối cùng giao dịch cũng rất cao, từ 30 vạn đến 35 vạn.Cuộc đấu giá kết thúc, những người bên ngoài đều đã rời đi, ngày mai quay lại.Hoa Chiêu và Diệp Danh đến văn phòng.Trong văn phòng ngoại trừ Lý Nguyên còn có hai vệ sĩ.Lý Nguyên đang nhìn hai tên vệ sĩ mà nhe rang trợn mắt, hắn quen biết hai người này, biết đây là người của mình.Hoa Chiêu vừa vào phòng hắn đã hỏi: "Bà chủ, trong hồ lô của cô bán thuốc gì vậy?”Tìm người đến nâng giá thì bình thường, hắn có thể hiểu, nhưng thật sự chỉ bán được một nửa dưa hấu là chuyện gì vậy?Trong số 50 nhà kính đã bán, thì 27 nhà kính được bán cho hai vệ sĩ."Không bán mấy cái không phải sẽ bị người ta nhìn ra là đang nâng giá sao?" Hoa Chiêu cười nói."Vậy bán mấy cái thôi, bán hơn 20 cái, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn của chúng ta, sau đó phải làm sao bây giờ? Hơn 20 nhà kính này để bán lại hay là tự mình ăn?”"Tôi cảm thấy giá của chúng ta và giá bán lẻ bên ngoài chênh lệch quá lớn, chúng ta phải chịu thiệt nên cần phải nâng giá lên." Hoa Chiêu nói: "Giá hôm nay tôi vẫn chưa hài lòng, ngày mai tăng thêm 10 vạn.”Lý Nguyên nhếch miệng: "Chuyện này có quá khoa trương không?”Trước đây một quả dưa hấu khoảng 100 đồng, hắn đã cảm thấy rất khoa trương, bây giờ giá tăng gấp ba lần còn chưa đủ, muốn tăng gấp bốn lần?Bản thân hắn cảm thấy như vậy rất quá đáng."Chuyện này sao, đợi đến 30 năm sau, dưa hấu của chúng ta có thể bán với giá mấy vạn, anh có tin không?" Hoa Chiêu nói.Tất cả mọi người đều lắc đầu, kể cả Diệp Danh."Không tin." Mấy người trả lời rất nhanh, chỉ coi như Hoa Chiêu nói giỡn.Một quả dưa hấu có giá mấy vạn? Sản lượng của họ hơn 1000 mẫu đất, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Đây đâu phải là trồng dưa hấu, đây là trồng cây rụng tiền thì đúng hơn?Hoa Chiêu cười và không giải thích, sau 30 năm, sẽ có người bán dưa hấu với giá mấy vạn tệ, mặc dù có nguyên nhân là được lăng xê...Nhưng cô cũng biết lăng xê!"Bà chủ, trước tiên chúng ta vẫn nên nói chuyện này đã, cô muốn giữ mấy quả dưa hấu này tự mình dùng sao? Không bán?” Lý Nguyên không thể không hỏi.Bọn họ trồng tổng cộng 120 nhà kính dưa hấu, hôm nay Hoa Chiêu bán đi gần một phần tư, nếu không bán hết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi nhuận của công ty."Không bán nữa." Hoa Chiêu nói: " Hàng hiếm là thứ đắt nhất, tôi cảm thấy 120 nhà kính là quá nhiều nên cắt đi một nửa.”"Nhiều ở chỗ nào? Không nhiều chút nào!” Lý Nguyên cố gắng nói lý."120 nhà kính dưa hấu này cũng không thu hoạch cùng lúc, không đưa ra thị trường cùng lúc, chúng ta canh thời gian trồng, mỗi tháng chỉ có 10 nhà kính dưa hấu được đưa ra thị trường, mấy ngàn quả dưa hấu, bán ra toàn thế giới, nhiều sao?”"Giống như một tảng đá rơi xuống biển, tóe lên chút bọt nước rồi biến mất! Không có gì nhiều cả! Tôi còn đang nghĩ đến việc mở rộng diện tích trồng trọt”. Lý Nguyên nói.Hoa Chiêu cười cười, quả thật không nhiều lắm."Mỗi tháng chỉ bán mấy ngàn quả dưa hấu, nhiệm vụ có nặng không?" Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu hỏi hai vệ sĩ.Hai người mờ mịt, không biết tại sao đột nhiên hỏi bọn họ chuyện này.Nhưng chỉ nghĩ bán dưa hấu, thực sự không nặng vì vậy gật đầu."Vậy các cậu cứ thử làm thương nhân hoa quả đi, luyện tập với dưa hấu trước." Hoa Chiêu nói.Cô cảm thấy quá nhiều, là bán cho người khác quá nhiều.Nếu bây giờ trái cây cô sản xuất đã trở thành trái cây cao cấp, đã có danh tiếng và thị trường nhất định, vậy cũng không cần thông qua trung gian nhiều nữa, tự mình đi.Mặt Lý Nguyên giãn ra, vậy thì không có vấn đề gì.Nhưng hai vệ sĩ lại có vấn đề!Mỗi tháng bán được vài nghìn quả dưa hấu, nhiệm vụ không nặng nề.... Đó là đặt trên người khác không nặng!Đặt lên người mình, nặng chết!Cũng không phải bán loại dưa hấu bình thường!"Chúng tôi không biết ngoại ngữ."“Dưa hấu này chỉ có thể bán ra nước ngoài, trong nước ăn không nổi!”"Đây là kinh doanh thương mại với nước ngoài, chúng tôi không có bất một thông tin hay kinh nghiệm gì.”"Ai nói trong nước ăn không nổi? Phải tin vào khả năng chi tiêu của người dân, có người còn mua được xe hơi một trăm vạn”. Hoa Chiêu nói."Đó là xe hơi, không phải dưa hấu." Một vệ sĩ nói: "Họ có thể mua xe hơi một trăm vạn mà không đau lòng, mua một miếng dưa hấu vài trăm đồng chắc chắn sẽ đau lòng.""Thử đổi lại cách nói, đôi khi không phải là ăn dưa hấu, mà là mặt mũi." Hoa Chiêu nói.Nói như vậy, hai người không phản đối nữa.Quả thực, đối với thể diện, bỏ ra vài trăm đồng cũng không có vấn đề gì!"Hơn nữa cũng không phải mấy ngàn trái đều tiêu thụ trong nước, chuyện đó thật sự không thể được, ta đoán một tháng tiêu thụ mấy chục trái sẽ không thành vấn đề." Hoa Chiêu nói.Mười mấy trái, mục tiêu này tương đối ổn, dễ dàng đạt được.Đã 88 năm rồi, cũng có rất nhiều người giàu có.Mấy cái ô tô trên đường, cái nào mà không phải mấy vạn? Thậm chí mấy chục vạn, trăm vạn.Bia nhập khẩu có giá mấy ngàn, mấy vạn một chai, không biết mỗi ngày tiêu thụ biết bao nhiêu chai.Có thể tiêu thụ trong nước nhưng muốn đưa dưa hấu vào thì phải có sự tính toán.Số còn lại vẫn phải bán ra nước ngoài.“Tôi sẽ nhờ chị gái liên hệ với bên đó để tìm một địa điểm mở cửa hàng hoa quả.” Hoa Chiêu nói.Trong tương lai, phần lớn trái cây của cô sẽ được bán trực tiếp và một phần nhỏ sẽ được bán đấu giá để quảng cáo.Mấy người ngồi trong phòng thảo luận về chính sách kinh doanh trong tương lai, chủ yếu là Hoa Chiêu nói, những người khác lắng nghe.Bằng cách này, hai vệ sĩ cứ như vậy bị không trâu bắt chó đi cày rồi.Ngày hôm sau tiếp tục làm người nâng giá.Có thể là sau khi trở về suy nghĩ cả đêm, hoặc đã xác nhận đơn hàng với người mua bên kia, thương nhân nào tiếp tục tham gia đấu giá vào ngày hôm sau đều nhất quyết phải thắng.Đúng như Hoa Chiêu dự đoán, giá cả lại tăng vọt, đạt đến độ cao khiến người bình thường nghi ngờ bản thân.Người bán đấu giá đã tê liệt, cứ ngỡ mình đang đấu giá một viên ngọc trai, ngọc lục bảo và dưa bạch ngọc.Dù sao hắn cũng chỉ đang kiếm tiền thôi, những người mua này dù là mua thật hay là thật sự bị bệnh, liên quan gì đến hắn?Chỉ cần đừng thiếu phí vất vả của hắn là được.Vào ngày thứ hai, tất cả dưa hấu đã được bán, sang ngày thứ ba, đến lượt các loại trái cây khác, tốc độ lập tức tăng lên.Các loại trái cây này có nhiều loại, đối tượng tiêu thụ ít nên cạnh tranh không gay gắt.Mọi người đều biết rõ điều đó nên trong lòng nhanh chóng đưa ra giá, nếu thấp hơn giá họ nghĩ họ sẽ mua, nếu cao hơn họ sẽ không mua.Một mẫu đất có thể được bán trong một phút.Sau đó, Lý Nguyên tạm thời thay đổi quy tắc và bán đấu giá 10 mẫu đất một lần, điều này khiến quá trình này diễn ra nhanh hơn.Vào ngày thứ tư, tất cả các loại trái cây xuất khẩu đều đã được bán.Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Tạ Liên Na không mua được gì cả.Có lẽ nó quá đắt, khiến cô ta sợ hãi.Đây lại là một ngành xa lạ, cô ta không có nơi tiêu thụ nên không dám dấn thân.Hoặc đơn giản là không đủ tiền.Hoa Chiêu không biết cô ta đang nghĩ gì, là thật sự muốn làm thương nhân trái cây, hay là muốn lại gần Diệp Danh.Nhưng hôm sau Diệp Danh không tới, mà cô ta vẫn đến mỗi ngày.Cuộc đấu giá đã hoàn toàn kết thúc, Hoa Chiêu tổ chức một buổi lễ ăn mừng nho nhỏ, mời tất cả các thương nhân tham gia.Không có món ngon nào trong buổi lễ, chỉ có nhiều loại trái cây.Nó cũng có thể coi là một buổi nếm thử, để họ nếm thử những gì mình đã mua, những gì họ đã bỏ lỡ.Thủ thuật này hiệu quả đến mức khiến nhiều người lập tức hối hận, nên đã quyết định vài tháng nữa đấu giá sẽ phải mua được chúng bằng mọi giá.Tạ Liên Na cũng xác định mình muốn trở thành thương nhân bán trái cây này, vì vậy cô ta đã chủ động đi tìm Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận