Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1140 - Hơn Mười Năm Mất Tích Kia.



Chương 1140 - Hơn Mười Năm Mất Tích Kia.



Chương 1140: Hơn Mười Năm Mất Tích Kia.Khóe miệng Hoa Chiêu run rẩy, tên người nhà các bà ngược lại rất mộc mạc.Bất quá điều này cũng có thể lý giải, lão nông thời đại đó, không thích kim ah ngọc ah, cách bọn họ quá xa, bọn họ chỉ thích gạo mì trắng.Nếu như một bữa ăn có thể ăn cơm trắng, vậy thật sự là cuộc sống thần tiên."Sao cô lại biết chị của tôi? Bà ấy thế nào rồi? Ba mẹ tôi thế nào rồi?" Bà Đào kích động mà hỏi thăm.Lúc này đến phiên Hoa Chiêu kẹt."Bà ta rất tốt, tôi cũng không rõ lắm tình hình gần đây của bà ta, tôi sẽ giúp dì hỏi một chút a." Hoa Chiêu nói.Cô không muốn hiện tại lại trở thành hiện trường nhận thân đâu.Hơn nữa cô càng cảm thấy bà lão này khả nghi.Biết rất rõ nguyên quán của mình, biết rõ thân thích ở đâu, vì sao lại không nói? Vì sao trong hộ khẩu lại viết loạn? Vì sao nhiều năm như vậy không liên hệ?Tại sao phải giấu diếm thân phận?Hoa Chiêu nhìn về phía Đào Lam, toàn bộ quá trình hắn đều rất ngạc nhiên.Tuy rằng người này vẫn luôn rất giả dối, thế nhưng biểu tình này ngược lại là thật.Nếu như hắn biết quan hệ giữa cô và bà Trương, vậy cũng sẽ không có một màn như hôm nay, có lẽ đã sớm tới nhận thân.Bà Đào là em gái bà Trương, vậy cô cũng phải gọi một tiếng bà ngoại, con trai của bà ngoại chính là cậu. . . . .Cái quỷ gì vậy!"Dì, năm đó sao dì lại một mình chạy nạn vậy? Thôn Trương gia coi như cũng được, chưa nghe nói qua ai phải chạy nạn." Hoa Chiêu nói.Dựa vào núi kiếm ăn, núi của bọn họ cũng không phải núi đá, trên núi nhiều cây cối, nhiều trái cây, dã vật nhiều, lúc người ta đói chết bọn họ cũng không có việc gì.Đói là đói, nhưng tuyệt đối không đến mức chết đói, trong thôn cũng không có người chạy nạn.Bà Đào dừng một chút nói: "Lúc ấy chiến loạn, có một lần trốn kẻ địch, tất cả mọi người đều trốn lên trên núi, trốn trong một thời gian dài, tôi có lần đi ra ngoài nhặt củi đã lạc mất, không biết như thế nào lại đi tới huyện bên cạnh, sau đó đụng phải bọn buôn người. . . ."Chuyện đằng sau bà ta cũng không nói nữa.Sắc mặt già nua đột nhiên có chút phiếm hồng, tâm tình trên mặt không tốt, dường như kích động khuất nhục.Cô gái hơn mười tuổi gặp phải bọn buôn người, có lẽ không chỉ là đánh một bữa đói mấy bữa, bị người ta bán đi...Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Dì năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”Bà Đào thu hồi thần sắc, buột miệng nói: "Tôi năm nay 58 tuổi.”Đào Lam ngược lại sững sờ, liếc nhìn mẹ, không phải 50 sao? Trên hộ khẩu viết a! Hắn vẫn cho là mẹ 50 tuổi, người ngoài cũng nghĩ như vậy.Bà Đào cũng kịp phản ứng, nhất thời khẩn trương nhìn con trai, lại nhìn Hoa Chiêu, sau đó lựa chọn.Cũng đã nói cho Hoa Chiêu biết tình hình thật sự rồi, không cần phải nói dối."Lúc con sinh không có hộ khẩu, ba con lúc ấy sĩ diện, lúc cho mẹ ở lại đã báo nhỏ hơn mấy tuổi." Bà Đào nhìn con trai nói.Đào Lam thoải mái, thì ra là thế.Xác thực cũng nên như thế.Hắn năm nay 27, vốn tưởng rằng mẹ 22 tuổi gả cho cha, sau đó sinh ra hắn.Phụ nữ kết hôn ở tuổi này tuy rằng có chút lớn, nhưng coi như bình thường.Nhưng lại thêm 8 tuổi, mẹ 30 tuổi được cha đưa về nhà? Vậy từ lúc bà ấy mười mấy tuổi rời nhà đến lúc 30 tuổi thì ở nơi nào? ?Đào Lam quả thực không giám tưởng tượng.Hắn đột nhiên hối hận hôm nay đã đưa mẹ đến thăm.Cũng trách mẹ chuyện lớn như vậy cũng không nói cho hắn! Hiện tại há mồm liền nói cho người ngoài! Để cho hắn một chút chuẩn bị cũng không có.Hắn nhanh chóng nhìn về phía Hoa Chiêu cùng Diệp Lị.Trong mắt Diệp Lị có chút ngạc nhiên, bất quá thấy hắn nhìn, lập tức cười với hắn, trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ.Biểu tình của Hoa Chiêu luôn nước chảy mây trôi, nhìn không ra cái gì.Có lẽ bà ta che dấu thân phận, chính là vì che dấu hơn mười năm mất tích kia? Hoa Chiêu suy đoán.Hơn nữa cô chỉ vạch trần vết sẹo của kẻ thù, đối với người xa lạ cô từ trước đến nay rất thân thiện, tất nhiên sẽ không cười nhạo bà Đào.Cho nên cô hoàn toàn vứt bỏ đề tài này, mời bà Đào ăn trái cây.Bà Đào vò đã mẻ lại sứt, bắt đầu hỏi Hoa Chiêu: "Cô cùng chị gái tôi tại sao lại quen biết nhau vậy?""Bà ta đến thôn chúng tôi cãi nhau với người ta nên biết." Hoa Chiêu nói.Bà Đào nghẹn lại, không tiện hỏi nữa.Chị của bà ta vẫn đanh đá như lúc trẻ ah, cãi nhau còn nhao nhao đến những thôn khác.Vậy. . . .Nhớ tới cái gì, môi bà Đào run rẩy vài lần, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi ra.Bà ta yên tĩnh ăn trái cây.Động tác của Chu Lệ Hoa rất nhanh, lại có Tôn Diễm hỗ trợ, nhanh chóng làm xong mấy món rau trộn.Chỗ duy nhất Chu Lệ Hoa hài lòng với Tôn Diễm, chính là tay chân chịu khó, biết nấu cơm, trong nhà ngoài nhà dọn dẹp coi như sạch sẽ, có dáng vẻ của một nữ nhân, không phải tiểu thư yêu kiều.Rất nhanh, một bàn đồ ăn phong phú đã chuẩn bị xong."Chị gái, thầy Đào, nhân lúc còn nóng mau ăn, đừng khách khí!" Chu Lệ Hoa bưng chén rượu nhiệt tình mà mời: "Về sau chúng ta coi như thân thích ở chung, thường xuyên qua lại!"Bà Đào cùng Đào Lam đều bưng chén rượu lên.Đào Lam tư thái ưu nhã, hào hoa phong nhã, Chu Lệ Hoa rất hài lòng.Bà Đào tuy xuất thân không tốt, nhưng rốt cuộc cũng gả vào gia đình cán bộ mấy chục năm, điệu bộ coi như cũng được, bà ta có chút thoả mãn.Diệp Lị đột nhiên đoạt lấy chén rượu của Đào Lam: "Thầy không thể uống rượu! Vết thương của thầy còn chưa khỏi mà!"Giọng điệu này, tư thái này, giống như cô vợ nhỏ quản chồng.Đào Lam lập tức xấu hổ vô cùng.Chu Lệ Hoa lập tức trừng mắt liếc Diệp Lị: "Mẹ còn không biết thầy Đào tổn thương còn chưa khỏe sao? Trong chén kia mẹ cố ý rót nước!"Diệp Lị rốt cục cũng ngượng ngùng, vừa rồi cô ta vội vàng xới cơm, không phát hiện."Nào, thầy Đào, uống một chén này, tôi cám ơn thầy đã cứu con gái tôi!" Chu Lệ Hoa bưng chén rượu nói.Một bữa cơm, Hoa Chiêu rốt cục cũng thấy được Chu Lệ Hoa lúc tuổi trẻ lanh lẹ nhiệt tình trong truyền thuyết.Khéo léo biết ăn nói, người khác muốn nghe cái gì bà ta liền nói cái đó, cam đoan dỗ người ta thật vui vẻ đấy.Chỉ là già rồi, quên mất kỹ năng này.Nhưng hiện tại lại ngã xuống đáy vực rồi, kỹ năng lại lần nữa kích hoạt lên.Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui vẻ.Cao hứng nhất chính là Diệp Lị.Cô ta còn tưởng rằng mẹ sẽ chướng mắt xuất thân của Đào Lam, sẽ làm cho hắn khó chịu.Cám ơn mẹ đã không như vậy!Kết quả lại đổi lấy một cái liếc mắt của Chu Lệ Hoa.Trước khi đi, bà Đào hỏi Hoa Chiêu: "Cô chừng nào thì giúp tôi nghe ngóng tin tức?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận