Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1012 - Đến Thăm.



Chương 1012 - Đến Thăm.



Chương 1012: Đến Thăm.Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều im lặng mà nhìn bà ấy.Cũng không biết bà ấy nghĩ như thế nào đấy, vậy mà ôm đứa bé bướng bỉnh này đến thăm, không biết tình cảm của cả nhà đối với đứa bé kia cũng rất phức tạp sao?Hoa Chiêu nhìn về phía đứa nhỏ trong ngực Lưu Nguyệt Quế.Thằng bé cũng hơn một tháng rồi, cũng có da có thịt rồi.Nhưng làn da vẫn không trắng, con mắt cũng vẫn nhỏ, miệng vẫn lớn như vậy, thật sự không tính là đứa nhỏ xinh đẹp.Nhưng Hoa Chiêu gặp lại thằng bé cũng không có chút không thoải mái nào.Hiện tại, tiểu Thận an an ổn ổn mà nằm trong ngực cô rồi, tâm tình của cô cũng trở nên bình thản rồi.Lưu Nguyệt Quế cũng nhìn đứa nhỏ trong ngực Hoa Chiêu, lập tức cười: "Vài ngày không thấy, sao lại khác như vậy, càng ngày càng giống cháu, thật đẹp mắt!!!."Hoa Chiêu biết đây là người không có ý xấu, cho nên cũng không thể làm gì được."Đứa nhỏ của Tiểu Thư cũng thế, hình như lại mập hơn? Vừa nhìn đã biết có phúc khí!" Bà ấy nhìn đại bảo nói.Diệp Thư vỗ vỗ đứa nhỏ không lên tiếng, hiện tại ai khen con nhà cô ấy béo, cô ấy sẽ buồn.Hoa Chiêu đưa ra một số phương pháp giảm béo mặc dù có dùng, nhưng đứa nhỏ này thiếu ăn một miếng sẽ khóc đến tê tâm liệt phế, làm cô ấy đau lòng chết.Nhưng vì giảm béo, lại không thể không khống chế, cho nên đại bảo mỗi ngày đều khóc, cô ấy mỗi ngày đều buồn.Lưu Nguyệt Quế không biết phiền não của Diệp Thư, bà cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, đứa nhỏ này đủ cho bà đau lòng rồi."Đứa nhỏ bướng bỉnh này lại không có bao nhiêu thịt, cho ăn như thế nào thím đã cố ý hỏi cô nhỏ của các cháu, kết quả đứa nhỏ này ăn được không ít, nhưng mỗi ngày đều tiêu chảy, sao cũng không béo nổi, các cháu có biện pháp gì tốt không?" Bà ấy chờ mong mà nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư."Thím đừng nhìn cháu, cháu cũng là người mới, không biết trị tiêu chảy của trẻ con như thế nào." Diệp Thư nói.Lưu Nguyệt Quế lại nhìn Hoa Chiêu."Thím cũng đừng nhìn cháu, cháu tuy đã sinh mấy đứa, nhưng bọn chúng từ nhỏ đến lớn hình như chưa từng bị đau bụng, cháu cũng không biết làm sao bây giờ, hay là thím đi hỏi bác sĩ a." Hoa Chiêu nói."Ai." Lưu Nguyệt Quế thở dài: "Thím đương nhiên đã hỏi, thuốc cũng đã uống, phương pháp cũng dùng, chỉ là không có tác dụng ah. . . Nếu không. . ."Bà ấy ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, có chút xấu hổ nói: "Vậy cháu còn có ... rượu thuốc hay không. . . Cho nó uống một ngụm nhỏ?""Rượu thuốc cháu mặc dù có, nhưng đứa bé còn nhỏ như vậy ngàn vạn lần không thể đụng vào rượu cồn." Hoa Chiêu nói ra."Chỉ một chút một, một thìa nhỏ là được rồi.” Lưu Nguyệt Quế lại không từ bỏ.Hoa Chiêu vẫn lắc đầu.Cô không biết uống một chút chút rượu đối với đứa nhỏ mơi lớn như vậy có sao không, cô chưa từng thử qua.Đương nhiên tinh hoa không trộn lẫn rượu cồn, cô cũng có, khả năng đối với đứa nhỏ này hữu hiệu.Nhưng cô là không muốn cho.Cô dám khẳng định, lần này cho, về sau đứa nhỏ này phàm là có một chút đau đầu nhức óc đấy, Lưu Nguyệt Quế liền ôm nó đến.Quan tâm được một lần sẽ phải quan tâm vô số lần về sau.Tuy cô nhìn thằng bé không có gì không thoải mái, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng vẫn khó chịu.Cô cũng không phải mẹ ruột của thằng bé!Nhớ tới mẹ ruột của nó cô liền tức giận."Tiểu Hoa, cháu hãy thương xót. . . ." Lưu Nguyệt Quế đột nhiên mở miệng cầu xin.Thái độ phi thường hèn mọn, vẻ mặt khẩn cầu.Bà cảm thấy Hoa Chiêu nhất định có biện pháp, lúc trước Diệp Thâm bị thương nặng như vậy con bé cũng chữa hết, chút tiêu chảy này tính toán là gì?Con bé chính là không muốn cứu.Hoa Chiêu thật sự không chịu nổi bà ấy.Nhưng muốn cho cô ra tay, vẫn chưa cần thiết.Huống chi, bệnh của đứa nhỏ này cũng không cần uống tinh hoa gì."Thằng bé có thể là không dung nạp được lactose." Hoa Chiêu nói ra: "Cháu ở nước ngoài đã đọc qua tin này, cháu sẽ giúp thím hỏi một chút có thể mua được lactose hay không, rồi nhờ anh họ cháu mang tới."Tại thời điểm này, ở trong nước không có khái niệm không dung nạp được lactose, muốn mua được lactose thì phải ra nước ngoài.Mua đồ từ nước ngoài về, Lưu Nguyệt Quế có thể tự mình giải quyết chuyện này, nếu không giải quyết được thì đi tìm Diệp Thư ...Đừng đến tìm cô ~Nghe nói có thể trị, Lưu Nguyệt Quế lập tức vui vẻ: "Tốt tốt tốt, vậy để hắn mua thuốc mang tới, bao nhiêu tiền thím ra! Tốt nhất là nhanh một chút. . ."Diệp Thư há mồm, muốn nói không cần, nhưng dưới bàn đột nhiên bị Hoa Chiêu đá một cước.Cô ấy lập tức ngậm miệng lại rồi.Hoa Chiêu cười với Lưu Nguyệt Quế: "Thuốc kia có thể không rẻ."Lưu Nguyệt Quế dừng lại một chút hỏi: "Không rẻ là bao nhiêu tiền?""Hơn mười đồng một hộp a."Hơn mười đồng vào lúc này, xác thực không rẻ.Nhưng Lưu Nguyệt Quế cũng không nháy mắt lập tức nói: "Không có việc gì, mua!"Hoa Chiêu lại nhìn đứa nhỏ bướng bỉnh trong ngực bà ấy, đứa nhỏ này thật sự tốt số ah, có thể thoát khỏi cha mẹ ruột như vậy, đi vào nhà Lưu Nguyệt Quế, được bà ấy nuôi như cháu trai ruột.Hi vọng hắn trưởng thành, có thể giữ được cuộc sống tốt đẹp này.Hoa Chiêu đã đáp ứng, Diệp Thư lập tức cầm lấy điện thoại bàn bên cạnh gọi cho Diêu Khôn, hắn mấy ngày nay sẽ tới, vừa vặn mang hộ đến.Lưu Nguyệt Quế nghe được chuyện đã được giải quyết, lập tức cao hứng vô cùng.Sau đó bà an vị trong nhà không đi.Từ buổi sáng đến buổi tối, trước khi trời tối mới lưu luyến mà về nhà.Hoa Chiêu thở phào.Mấy ngày nay Miêu Lan Chi đi quay phim, không ở nhà, nghe nói cuối tuần cũng không chắc sẽ được nghỉ.Diệp Thâm cũng không ở nhà.Hoa Chiêu làm chủ nhà, đương nhiên phải ở bên cạnh cả ngày.Nhưng mà cô cùng Lưu Nguyệt Quế thật sự không có chuyện gì mà nói.Lưu Nguyệt Quế vô cùng nhiều suy nghĩ, cô thật sự không dám gật bừa."Cuối cùng đã đi." Diệp Thư duỗi eo nói ra.Ngày hôm nay cũng làm cô ấy mệt muốn chết rồi.Cô ấy nhìn ra Hoa Chiêu cùng thím hai không có chuyện gì mà nói rồi, nếu cô ấy không bổ sung, không khí liền xấu hổ rồi.Dù sao cũng là một người lớn trong nhà đối với các cô cũng tốt."Đi rồi, chị muốn đi ngủ, ngày mai chị muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao, tự nhiên tỉnh!" Diệp Thư nói ra.Hoa Chiêu nhìn cô ấy ha ha một tiếng: "Nguyện vọng của chị sợ là không thể thực hiện được.""Vì sao? Ngày mai em muốn đưa chị đi đâu sao?" Diệp Thư hiếu kỳ nói.Hoa Chiêu đột nhiên không muốn nói nữa, cười nói: "Ngày mai chị sẽ biết."Diệp Thư tràn ngập chờ mong mà quay trở về đi ngủ.Kết quả sáng sớm hôm sau, liền bị tiếng chơi đùa của trẻ con đánh thức.Không biết là ai, vừa nhảy dây vừa thét lên.Vui vẻ vô cùng đấy.Nhưng cũng rất ầm ĩ!"Ai vậy?"Khẳng định không phải mấy đứa Vân Phi, ba đứa bé được dạy dỗ đặc biệt tốt, cho tới bây giờ cũng biết không làm ầm ĩ, quấy rầy người khác nghỉ ngơi.Diệp Thư nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng cũng chỉ mới bảy giờ.Cách thời gian cô ấy rời giường còn sớm.Cô ấy đầu ông ông mà đứng lên, chạy đến bên cửa sổ nhìn xem, bốn năm đứa bé đang chơi trong cái sân nhỏ Hoa Chiêu làm riêng cho ba đứa nhỏ.Hai đứa đang nhảy dây, hai đứa đang ngồi cầu bập bênh đấy.Là con của Diệp Đan cùng Diệp Anh.Vân Phi cùng Thúy Vi đứng ở trước mặt mấy đứa nhỏ kia, không ngừng nói "Nói nhỏ chút", "Làm ầm ĩ đến mẹ em rồi" "Làm ầm ĩ đến cô cô rồi" "Làm ầm ĩ đến em trai nhỏ của em rồi".Nhưng cũng không có tác dụng, mấy đứa bé kia còn nói lớn tiếng hơn.Lưu Nguyệt Quế đang ôm đứa bé bướng bỉnh đứng ở một bên, nói ra: "Nào có ai làm mẹ như vậy? Nắng đã chiếu đến đít còn chưa chịu rời giường, so với bọn nhỏ còn lười hơn, như vậy sao được? Mấy đứa ầm ĩ thêm chút!"Mấy đứa nhỏ kia đã nhận được mệnh lệnh của bà ngoại, lập tức càng gào to.



Bạn cần đăng nhập để bình luận