Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1326 - Đau Lòng.



Chương 1326 - Đau Lòng.



Chương 1326: Đau Lòng.Buổi tối, Diệp Thâm trở về, đã thấy Hoa Chiêu về rồi, lập tức vui vẻ nhào tới.Hoa Chiêu hôm nay tâm tình tốt, rất phối hợp.Sự phối hợp này làm Diệp Thâm có hơi thụ sủng nhược kinh*.*được yêu thương mà thấy lo sợNhưng đây là cơ hội không đến lần thứ hai, chờ sau khi mây tan mưa tạnh anh mới hỏi: "Sao hôm nay em vui vậy?""Có hả?" Khóe môi Hoa Chiêu còn mang theo nụ cười thỏa mãn: "Ngày nào em cũng vui mà.""Hôm nay đặc biệt vui." Ngón tay Diệp Thâm đâm đâm khóe miệng cô, anh thích dáng vẻ cô mỉm cười, nụ cười này khiến anh cảm thấy hạnh phúc, cả người tràn đầy hăng hái.Hoa Chiêu vỗ bàn tay tác oai tác quái của anh: "Ngủ thôi, trời sắp sáng rồi!"Diệp Thâm ngoan ngoãn hơn một chút, ôm cô vào trong lòng, tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?""Không có gì, chỉ là bọn nhỏ sắp đến, thấy vui lắm." Hoa Chiêu nói.Cứu Phương Hải Tinh, thay đổi cuộc đời của một người phụ nữ khốn khổ, thực sự rất vui.Nhưng bọn nhỏ sắp đến thì lại càng vui hơn.Bốn cục cưng của cô, cảm giác như đã rất lâu rất lâu rồi không được gặp chúng!Thực ra, thỉnh thoảng nhớ đến, trái tim cô đều rất khó chịu, hận không thể lập tức bay qua thăm con, nhưng lý trí đã khống chế cô.Bốn đứa nhỏ chia làm hai nơi, bay qua đứa nào trước?Chẳng thà để bọn nhỏ đều bay đến chỗ cô.Hơn nữa, đến lúc nào đó bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên, rời xa khỏi cô, cô phải dần làm quen.Nhớ đến bốn cục cưng, Diệp Thâm cũng mỉm cười, lại càng không ngủ được."Trời cũng hửng sáng rồi, bọn nhỏ sẽ đến vào giữa trưa, buổi sáng anh ở nhà, cùng em thu xếp phòng của bọn nhỏ một chút, giữa trưa lại đi đón bọn nhỏ." Diệp Thâm nói.Anh đã sắp xếp thời gian xong xuôi, một hai tiếng này không ngủ cũng được!Hoa Chiêu quả thật cũng không ngủ được, ỡm ờ một lúc đã đến lúc trời sáng.Buổi sáng, hai người đúng là ở nhà bận rộn cả nửa ngày, trang viên rộng 10 mẫu cũng được xây dựng dựa theo kiến trúc của tứ hợp viện, chỉ là khu nghỉ ngơi của nhân viên ở phía trước, còn của gia đình nằm phía sau, gian phòng ở khu vực chính giữa và hai bên trái phải là dùng để tiếp đãi khách khứa.Hiện giờ Hoa Chiêu để bọn nhỏ ở tạm tại khu dành cho người trong gia đình, chờ bên kia Diệp An xây xong thì bọn họ sẽ dọn đi."Đến giờ rồi, đi thôi." Diệp Thâm nhìn đồng hồ, nói.Hoa Chiêu nhìn bộ dáng nôn nao của anh, hiển nhiên còn nhớ mấy đứa nhỏ hơn cô.Hai người không mang theo vệ sĩ, lái chiếc xe khách nhỏ vừa làm xong thủ tục nhập khẩu đến nhà ga.Vân Phi và Thúy Vi là hai đứa đến đầu tiên.Xe lửa dừng lại, hai đứa lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, bay về phía Hoa Chiêu và Diệp Thâm.Thật nhớ ba mẹ!Hoa Chiêu ôm lấy Vân Phi, nâng thằng nhóc lên cao, lại ôm nó vào lòng, hôn mạnh mấy cái.Mặt thằng nhóc lập tức đỏ lên, nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng, cả khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc.Hoa Chiêu lập tức thấy hơi đau lòng.Vì Vân Phi là con lớn, còn là con trai, nên không biết từ khi nào cả nhà đã có thiên hướng giáo dục nó nghiêm khắc, từ nhỏ nó đã được dạy phải biết gánh vác trách nhiệm, phải trưởng thành, chững chạc, phải bảo vệ em trai em gái, ra dáng một người đàn ông.Dạy tới dạy lui, xem ra đã thành công rồi, dường như thằng nhóc đã được dạy thành một ông cụ non, muốn hiểu chuyện bao nhiêu thì có bấy nhiêu.Hoa Chiêu nghĩ, hình như cũng đã nhiều năm rồi Vân Phi không khóc.Thằng nhóc mới mấy tuổi chứ? Nó còn chưa sinh nhật lần thứ 6 nữa! Vậy mà đã nhiều năm không khóc rồi!Điều này nhất thời khiến cô đau lòng kinh khủng, cô lại ôm Vân Phi hôn thêm mấy cái nữa.Vân Phi vui đến mức thẹn thùng."Mẹ! Con cũng muốn! Chúng ta đổi đi!" Thúy Vi hét lên trong vòng tay của Diệp Thâm.Con bé cũng muốn mẹ hôn hôn!Hoa Chiêu lập tức cảm thấy nụ cười trên mặt Vân Phi nhạt đi một chút.Không có lý do gì cả, suy cho cùng nó vẫn là một đứa trẻ 5 tuổi luôn được dạy rằng phải nhường cho các em, kể cả sự yêu chiều của ba mẹ cũng như thế."Về nhà sẽ đổi, mẹ và ba con đã bàn bạc xong rồi, sau 2 giờ mới đổi người với nhau." Hoa Chiêu liếc nhìn Diệp Thâm một cái rồi nói.Thực ra Diệp Thâm cũng nhận ra vấn đề mà Hoa Chiêu phát hiện.Nhưng anh không biết giải quyết như thế nào, không có cách nào giải quyết, dù sao cũng không thể nuôi dưỡng con gái giống như nuôi dưỡng Vân Phi được.Nhưng dĩ nhiên là thỉnh thoảng nuông chiều nó một chút cũng không sao."Thúy Vi không nhớ ba sao? Ba đau lòng quá." Diệp Thâm cố ý nói.Thúy Vi lập tức không tìm mẹ nữa, nhanh chóng hôn lên mặt Diệp Thâm một cái để dỗ dành ba mình.Cả nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, những đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy cũng hâm mộ.Bọn chúng cũng nhớ ba mẹ mình.Đặc biệt là bạn nhỏ nhà Diệp Đan và Diệp Hưng.Hoa Chiêu vừa thấy thế này không ổn, cô vội vàng bảo mấy đứa nhỏ lên xe."Đi chơi thảo nguyên vui không?" Hoa Chiêu hỏi anh cả Tôn Hàn trong nhóm.Nhân khẩu nhà họ Diệp thật sự hơi ít, làm mấy đứa cháu ngoại đều được gom về nhà để được nuôi dưỡng nghiêm túc, thật đúng là quán triệt khái niệm nam nữ bình đẳng.Tôn Hàn cười rạng rỡ "Cậu hai, mợ, thảo nguyên đẹp vô cùng, cháu còn không muốn về.""Vậy sau này mợ đưa cháu đến đó chăn cừu." Hoa Chiêu nói đùa với thằng nhóc.Tôn Hàn lập tức làm bộ đau khổ.Bọn nhỏ cũng biết thế nào là nói đùa, lập tức cười vang.Hoa Chiêu lại tán gẫu với Đường Phương Hà, người đã đưa bọn nhỏ cùng trở về.Tóm lại bọn nhỏ đã chơi rất vui trong chuyến hành trình thảo nguyên lần này.Thảo nguyên bao la, thực sự đã cho bọn chúng có thêm sự hiểu biết rất lớn."Bọn con đã thật sự đã đi chăn cừu." Vân Phi ngồi trong lòng Hoa Chiêu, nói.Dáng vẻ tươi cười đã trở lại trên khuôn mặt thằng nhóc, hơn nữa trông còn vui vẻ, an tâm hơn trước."Đi chăn cừu thật à? Sống ở nhà người chăn?" Hoa Chiêu hỏi.Vân Phi gật gật đầu, mấy đứa nhỏ khác cũng tranh nhau nói.Ngoại trừ mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan, bọn nhóc đều rất thích mợ Hoa Chiêu.Dọc đường đều là tiếng nói cười vui vẻ, xe về đến nhà, bọn nhỏ vừa xuống xe đã lập tức bị Lưu Nguyệt Quế hết sờ rồi lại ôm, bộ dáng vô cùng đau lòng."Sao lại ốm đi rồi? Sao lại đen thế này? Không được ăn ngon sao? Mau đến đây, bà ngoại làm đồ ăn ngon cho mấy đứa!"Bọn nhỏ trước đó còn cảm động hết sức, nghe thấy câu cuối cùng thì lập tức không chịu rồi."Mợ không nấu cơm sao" Có đứa nhỏ giọng hỏi.Đã quen ăn đồ ăn nhà Hoa Chiêu, giờ lại ăn đồ Lưu Nguyệt Quế làm, có hơi không nuốt trôi được.Lưu Nguyệt Quế tức giận, giả vờ tức giận nói: "Cũng bắt đầu kén ăn rồi? Thế này không được, quy củ của nhà họ Diệp chính là chịu đựng khó khăn gian khổ! Sau này bà ngoại sẽ là người làm cơm cho mấy đứa!""A! ~" Bọn trẻ lập tức kêu rên.Mấy đứa lớn lại thấy không quan trọng, nhà họ Diệp cũng không có quy củ này ~ Cái bà ngoại mới thêm vào cũng không tính.Hoa Chiêu ôm Vân Phi không buông, gọi Đường Phương Hà vào phòng ngồi xuống, nhìn sắc mặt của bà ấy hỏi: "Có rồi?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận