Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 685 - Đến Nơi.



Chương 685 - Đến Nơi.



Chương 685: Đến Nơi."Người một nhà, khách khí cái gì." Diệp Danh ôm Thúy Vi, không nỡ buông tay."Em nỗ thêm một chút, sớm chút hoàn thành học phần, sớm chút trở về." Anh hiếm khi mới đưa ra yêu cầu nói."Dạ." Hoa Chiêu gật đầu.Thời gian học tập của bọn họ lần này là 2 năm, nhưng cô muốn 1 năm sẽ trở lại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cũng mang Diệp Thâm trở về cùng.Không thể cùng nhau trở về, cô cũng hi vọng đến lúc đó mình có thể khai thác được một số nhân mạch, có thể tự do đi tới đi lui giữa hai nơi."Anh biết em muốn đi làm gì." Diệp Danh đột nhiên nói ra: "Bất quá việc này, cưỡng cầu không được, em đừng bốn phía hỏi thăm nghe ngóng tung tích của hắn."Hoa Chiêu sửng sốt một chút nói ra: "Em biết rõ, vậy cũng có thể mang đến nguy hiểm cho anh ấy."Diệp Danh gật đầu: “Lần này công việc của hắn thật đặc biệt, có thể đã thay tên đổi họ. Cho dù ngày nào đó em có gặp hắn, cũng không được quen biết nhau."Như vậy ah, cái này Hoa Chiêu thật đúng là không đoán được.Cô gật gật đầu: "Em đã biết.""Còn có, lần này chỉ đổi được như vậy, khi nào đổi được thêm nữa, anh sẽ gửi qua bưu điện cho em." Diệp Danh chỉ vào một cái túi to trên ghế sa lon nói ra.Hoa Chiêu mở ra nhìn nhìn, bên trong chỉ có 10 nghìn Đô-la."Rất nhiều, không cần đổi thêm, chừng này là đủ rồi." Hoa Chiêu nói ra.Hiện dự trữ ngoại hối quốc gia chỉ còn hơn 100 triệu, đều cần được dùng vào những chỗ quan trọng, như mua các dụng cụ gì đấy.Cá nhân có thể đổi được hơn mười ngàn cũng đã là cực hạn, nghe nói lần này bọn họ đi du học, trưởng nhóm phụ trách dẫn đoàn, cũng chỉ phê xuống 50 Đô-la. . .Học phí và chi phí sinh hoạt họ cần sẽ được một người từ văn phòng liên lạc đưa sau khi họ đến nơi.Diệp Danh lại đổi được 10 nghìn.Chuyện này sau lưng không biết đã dùng bao nhiêu nhân tình.Hoa Chiêu nhanh chóng cự tuyệt: "Chờ đến bên kia, kiếm tiền rất dễ dàng."Diệp Danh lập tức cười: "Thật là, đến chỗ nào cũng không quên được chuyện kiếm tiền, nhưng tiền của người ngoại quốc dễ kiếm như vậy sao, nội tạng động vật bọn hắn không ăn, em cũng không có nơi để trồng hạt hướng dương rồi, còn bắp rang mà nói. . .""Anh sai rồi, tiền của người ngoại quốc mới dễ kiếm đây này." Hoa Chiêu cười nói: "Vì mấy đứa em của em còn nhỏ, không thể mang theo mẹ đi qua, bằng không thì lại để cho bà ấy đi qua đó mở một nhà hàng, lập tức kiếm được đầy bồn đầy bát (*đầy túi)!"Trương Quế Lan đang ngồi ở bên cạnh, nghe đến đó vậy mà rất động tâm! Đáng tiếc, Hoa Chiêu nói đúng, bà còn có 4 đứa bé, không đi được.Diệp Thư cũng động tâm rồi: "Dì Trương không đi, còn có chị đây này! Chị hiện tại đã học được rất nhiều món rồi! Không thể so với đầu bếp trong nước, đi ra ngoài lừa dối người ngoại quốc cũng có thể a?"Hoa Chiêu hai mắt sáng ngời: "Thật đúng là có thể.""Không được." Diệp Danh lập tức nói: "Nhiệm vụ của em là bảo hộ bọn nhỏ, mở tiệm cơm cái gì."Diệp Thư lập tức ỉu xìu, cũng đúng.Hoa Chiêu cười cười không lên tiếng, mở một nhà hàng cần quá nhiều người, quá nhiều việc, nhưng nếu mở quán ăn nhanh, một vài người trong số họ sẽ xử lý được.Hơn nữa với dị năng của cô, nhất định sẽ kiếm được không ít."Đến bên kia bảo vệ mình, bảo vệ bọn nhỏ thật tốt, sớm chút trở về." Hoa Cường nói ra.Trong những người này, ông mới là người cùng Hoa Chiêu có tình cảm sâu nhất, luyến tiếc cô nhất đấy.Hoa Chiêu cũng luyết tiếc, không nỡ rời xa ông ấy nhất.Ông cháu hai người nói chuyện một hồi, thẳng đến khi nếu không đi sẽ không kịp giờ lên máy bay, cô mới được mọi người đưa đến sân bay.Miêu Lan Chi ôm Vân Phi, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, bà cũng rất không nỡ ah"Nghe nói trường đại học ở nước ngoài cũng có nghỉ đông và nghỉ hè, nếu được thì con hãy trở lại, đừng tiếc tiền vé máy bay!" Miêu Lan Chi nói xong chính mình cũng bật cười: "Con mới không biết tiếc tiền!""Tốt mẹ, đến kỳ nghỉ con nhất định trở về! Đi tới đi lui một chuyến, cũng không mất mấy tiếng đồng hồ." Hoa Chiêu nói.Cô đã nghe ngóng kỹ, nếu như chuyến bay thuận lợi, 25 tiếng đồng hồ là đến.Miêu Lan Chi lập tức nói: "Được! Vậy rảnh thì hãy trở lại!"Dù luyến tiếc đến đâu thì vẫn phải chia tay, Hoa Chiêu vẫn vẫy tay chào tạm biệt mọi người và lên máy bay khi loa trong sân bay lại vang lên.Họ phải bắt đầu từ thủ đô, sau đó chuyển máy bay ở Paris và đến New York.Lên máy bay, thấy Hoa Chiêu lại mang theo con cùng đi du học, mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn.Lời đồn quả nhiên không giả, sau lưng người ta thực sự có thế lực!Đám người lập tức phân thành hai phái, một phái khinh bỉ Hoa Chiêu, khinh thường nói chuyện với cô, nhất khác lại không ngừng bàn tán.Hoa Chiêu đều không để ý, trong những người này, cuối cùng có mấy người trở về còn không biết đây này.Chỉ là kiếp trước cô không để ý lắm đến vấn đề này, nhưng cô biết không phải ai cũng quay lại.Và khi họ đến đó, họ cũng không học cùng trường.Cô sắp vào trường đại học, và cô là sinh viên duy nhất trong nhóm này.Một đường trằn trọc, 25 giờ sau, Hoa Chiêu rốt cuộc đặt chân lên mảnh đất nước Mỹ này.Việc đầu tiên khi xuống máy bay chính là cẩn thận cảm ứng một chút, không phát hiện hạt giống cô để lại trên người Diệp Thâm.Mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn nằm trong dự liệu, nước Mỹ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cứ chậm rãi tìm đi.Đến nơi, sau khi làm thủ tục xong xuôi, bọn họ được chia làm 2 nhóm, đến hai trường học để tăng cường ngôn ngữ trong 3 tháng, sau đó sẽ phân phối đến các trường đại học khác nhau.Hoa Chiêu lại đặc thù, không cần học ngôn ngữ. Thay vào đó, cô sẽ bay trực tiếp đến thành phố của trường đại học mà cô sẽ theo học trong tương lai.California.3 tháng sau nhập học là được.Nói cách khác, cô có thời gian là 3 tháng để tìm kiếm Diệp Thâm, thuận tiện kiếm tiền.Hoặc là, trước tiên cứ kiếm tiền đã.10 nghìn đô-la, nhiều người như vậy, bọn họ sẽ chết đói đấy?Cô chỉ ở trước mặt Diệp Danh mạnh miệng mà thôi, 10 nghìn đô-la, bọn họ 6 người lớn 3 đứa bé, muốn ăn muốn ở, thực không đủ sống.Năm 1978, thu nhập bình quân đầu người của Mỹ là 7.200 đô la Mỹ.Hơn nữa bọn họ còn phải mua xe, một cái khả năng còn chưa đủ, cần 2 chiếc.Gần như không thể đi lại ở đây nếu không có xe hơi. Đặc biệt là vào năm 1978, khi có rất ít xe buýt và taxi.Mà từ New York đến thành phố nơi cô học, California là một đông một tây, mấy người đã xài mấy trăm đô."Không có tiền chính là nửa bước cũng khó đi ah." Hoa Chiêu nghĩ thầm.Dì Lưu một trong số các bảo mẫu, vừa xuống máy bay đã nhìn xung quanh trong đám đông, đột nhiên, mắt bà ấy sáng lên, chỉ vào đám đông và kích động nói: "Đây! Đây! Anh cả!"Hoa Chiêu nhìn lại, là một người đàn ông hơn 50 tuổi, giơ một tấm bảng, trên đó viết "Lưu Di"."Em gái! Là em gái! Thật sự là em gái!" Người đàn ông trông thấy Lưu Di kích động mà hô.Lưu Di bước nhanh chạy tới, hai anh em ôm nhau khóc rống.Hoa Chiêu đã biết gia đình Lưu Di di dân từ những năm 40 đấy, vào năm 66 Lưu Di đột nhiên muốn quay về thăm quê hương, người nhà cũng không phản đối, nên bà ấy đã trở lại.Kết quả trở về liền không thể quay lại được rồi. . .Lần từ biệt này chính là 12 năm, hai bên đều không có tin tức của nhau.Nếu không phải Diệp Danh tìm được bà ấy, giúp bà ấy liên lạc với thân thích ở nước ngoài, cũng sắp xếp cho bà ấy trở về, bà còn cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại người thân nữa.Lưu Di chỉ kích động trong chốc lát, sau bao nhiêu năm sống vất vả, bà đã học được cách kiềm chế bản thân.Bà rất nhanh đã lau nước mắt giới thiệu với anh trai: "Đây chính là chủ thuê của em, Hoa Chiêu. Nhanh mang bọn em đi sắp xếp chỗ ở đã, chúng em đã ngồi máy bay liên tục hơn 30 tiếng rồi, bọn nhỏ cũng chịu không được rồi."Nhà ở đều đã tìm xong a?""Đã tìm xong, đã tìm xong." Lưu Xương lập tức nói.Thấy bộ dạng của Hoa Chiêu, ông sửng sốt một chút, sau đó lập tức dời mắt đi, nhiệt tình dẫn mọi người đi ra ngoài.Lưu xương lái xe tới đấy, nhưng xe của ông ấy không chứa nổi nhiều người như vậy, bọn họ lại gọi thêm một chiếc xe, một giờ sau, mọi người xuyên qua thành thị, đi tới vùng ngoại thành.Ô tô đứng ở trước một ngôi biệt thự.



Bạn cần đăng nhập để bình luận