Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 376 - Lớn Lên Giống Anh.



Chương 376 - Lớn Lên Giống Anh.



Chương 376: Lớn Lên Giống Anh.Một cái bọc nhỏ nhỏ, chú khỉ nhỏ màu đỏ đã được đưa ra ngoài, nhét vào trong tay Diệp Thâm.Diệp Thâm toàn thân cứng ngắc, dường như không nhúc nhích được."Con như vậy không được rồi, ta đến ta đến." Diệp Mậu đứng ở một bên thò tay muốn đón đi, Diệp Thâm nhẹ nhàng quay người lại cho ông ấy một cái bóng lưng, đây là tư thế tiêu chuẩn mà cô cô đã dạy co anh, anh ở nhà cũng đã cầm gối đầu luyện tập một thời gian thật dài rồi, như thế nào lại không được?"Cha còn nhiều kinh nghiệm hơn con, cha đã ôm qua ba người các ngươi đây này!" Diệp Mậu liền thò tay ở đằng kia chờ, cũng không dám cứng rắn đoạt."Con đừng nghe ông ấy nói mò, 3 đứa con ông ấy nhiều lắm là ôm được 3 lần rồi trả trở lại." Miêu Lan Chi ôm cháu gái nhỏ, vui thích mà phá đám.Bà là mẹ chồng, bà lớn nhất, ai cũng không dám cùng bà đoạt!Diệp Mậu không đủ tự tin để phản bác, lúc ấy không phải tuổi còn trẻ đấy ư, hơn nữa, ông không phải lúc nào cũng ở nhà, lúc sinh thằng cả thì không gặp được, lúc sinh thằng hai thì ôm thoáng một phát, lúc nhìn thấy đứa thứ ba thì con bé đã 2 tuổi.Diệp Chấn Quốc vừa đi tới, định đưa tay ra liền thấy xấu hổ, ông có nhiều con, năm đứa, nhưng cũng không ôm nhiều lắm, cũng không dám đưa tay ra.Vạn nhất rơi trên mặt đất, ông cũng không muốn sống nữa.Diệp Danh đã ở nhà vụng trộm dùng gối đầu luyện qua rất nhiều lần, nhưng hiện tại cũng không đủ tự tin là có thể ôm tốt hơn so với Diệp Thâm, bàn tay định giơ lên mấy lần lại buông xuống, chặt chẽ đứng ở bên cạnh Diệp Thâm nhìn xem."Lớn lên giống tiểu Thâm." Diệp Danh nhìn đứa bé trong tã lót yêu thích nói.Diệp Thâm đang ôm bé trai, tuy còn nhỏ, nét mặt không rõ ràng nhưng có thể nhìn thấy đường viền mờ nhạt của lông mày kiếm và đường kẻ mắt hẹp, trông rất giống với Diệp Thâm.Diệp Thâm cười đến vô cùng ôn nhu.Miêu Lan Chi ôm đứa bé khác đi tới: "Mẹ nhìn xem, mẹ thấy đứa bé này lớn lên càng giống mẹ con bé."Mọi người thấy đứa bé đang bọc tã lót trong tay bà, quả là vậy, tuy vẫn là đứa bé, là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhưng trong nháy mắt cũng có thể phân biệt được đâu là nam đâu là nữ rồi.Miêu Lan Chi ôm bé gái không có mày kiếm, con mắt cũng không hẹp dài, miệng nhỏ hơn, tinh xảo thanh tú, đáng yêu vô cùng."Giống mẹ con bé càng tốt." Diệp Thâm ôn nhu nói. Anh đột nhiên muốn đổi người rồi, muốn ôm tiểu bảo bảo giống Hoa Chiêu, nhưng anh không dám, đó là động tác có độ khó cao, về nhà luyện tập rồi nói sau."Mẹ bọn trẻ có khỏe không?" Diệp Thâm đột nhiên quay đầu hỏi người y tá đưa hai đứa bé ra."Đúng đúng đúng, sản phụ như thế nào rồi?" Những người khác bảy mồm tám lưỡi mà hỏi thăm."Đều tốt lắm, lập tức sẽ được chuyển ra." Y tá hâm mộ nói.Nhìn vào thái độ của đại gia đình này thì biết sản phụ chắc chắn có cuộc sống rất tốt, cùng là phụ nữ, khoảng cách chênh lệch cũng rất lớn.Hôm trước vừa đẩy ra một người, nghe nói là bị sảy thai vì một người đàn ông, xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa đã mất mạng, kết quả căn bản không có người ký tên để giải phẫu, là người phụ nữ đó tự mình giãy dụa ký tên, ra khỏi phòng giải phẫu, cũng không ai chờ ở cửa, nhà chồng không có, nhà mẹ đẻ cũng không có.Hiện tại nằm viện, việc mua cơm đều dựa vào y tá.Sản phụ tính tình cũng cứng rắn, một giọt nước mắt cũng không rơi, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, chỉ là oán khí nơi đáy mắt làm cho người ta kinh sợ.....Hơn nửa giờ sau, Hoa Chiêu được đẩy ra.Diệp Thâm lập tức nhìn về phía cô: "Còn đau không?"Hoa Chiêu cười cười, không nói gì. Đau là có chút đau đấy, nhưng so với lúc sinh thì tốt hơn nhiều."Đứa nhỏ đâu rồi? Em nhìn xem?" Hoa Chiêu nhìn bọc tã lót trong tay anh vội hỏi.Thời đại này vẫn chưa phát triển hành động tương tác mẹ con, tác động qua lại, cho người mẹ gần gũi đứa nhỏ gì đấy. Ngay lúc bọn nhỏ được sinh ra, Hoa Chiêu chỉ kịp nhìn thoáng qua thì bọn nhỏ đã bị ôm ra ngoài rồi.Cô cũng không thấy rõ.Diệp Thâm nhẹ nhàng đem đứa bé đặt vào bên gối cô.Hoa Chiêu quay đầu nhìn phiên bản thu nhỏ của Diệp Thâm, vui vẻ thật sâu: "Lúc anh vừa sinh ra có phải cũng giống như vậy?" Cô chỉ liếc mắt cũng nhìn ra đứa nhỏ này giống y như Diệp Thâm.Miêu Lan Chi lập tức cười: "Vừa rồi mẹ cũng muốn nói như vậy rồi, quả thực như một cái khuôn khắc ra từ Diệp Thâm đấy."Hoa Chiêu lại nhìn đứa bé trong tay bà, nhưng Miêu Lan Chi lại không đưa cho cô, không nỡ đặt xuống giường.Có mấy người phụ nữ có thể lợi hại như con dâu của bà, một lần sinh hai đứa? Còn nam nữ song toàn? Miêu Lan Chi hiện tại đắc ý chết rồi, nhìn Hoa Chiêu ngày càng vừa mắt.Một đám người vội vã tiến vào phòng bệnh, cũng may là một phòng đơn, sẽ không quấy rầy đến người khác.Bé trai rốt cuộc đã bị Diệp Danh tay mắt lanh lẹ mà ôm đi, Miêu Lan Chi trừng mắt liếc anh một cái, đem bé gái đặt vào bên giường Hoa Chiêu.Nhìn Diệp Danh không chút nào che dấu vui mừng, thậm chí so với Diệp Thâm còn kích động hơn, Miêu Lan Chi đột nhiên đau lòng. Loại niềm vui được làm cha này, nó cũng chỉ có thể cọ xát một chút ở đây, đứa con trai đáng thương của bà.Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh như vậy, cũng rất đau lòng, có lẽ cô có thể cho Văn Tịnh ăn chút gì đó, điều trị thân thể của cô ta một chút? Để ước mơ làm cha của Diệp Danh có thể thành hiện thực?Tầm mắt của cô trong đám người đảo qua, không trông thấy Văn Tịnh.Lúc này thực sự không trách được Văn Tịnh không giữ mặt mũi, Diệp Thư không có thông báo cho cô ta, cô chỉ thông báo cho Diệp Danh, cô cho rằng Diệp Danh sẽ thông báo cho Văn Tịnh, ai biết Diệp Danh căn bản không có.Ngày vui như vậy, cũng đừng để cho mọi người tìm không thoải mái rồi.Văn Tịnh thấy Hoa Chiêu sinh khẳng định không thoải mái, cô ta bày ra trên mặt, người Diệp gia khẳng định cũng không thoải mái.Diệp Danh hiện tại trong lòng cũng không nghĩ được quá nhiều, trong mắt của anh chỉ có bảo bảo trong tay, nói là lớn lên giống Diệp Thâm, kỳ thật cũng có chút giống anh đấy, bọn họ là anh em ruột nha. Trong lòng của anh thậm chí cảm thấy được, đứa nhỏ này càng giống anh hơn.Diệp Thâm quá lợi hại rồi, tiểu bảo bảo lại ôn hòa giống anh, trưởng thành nhất định là người khiêm tốn.Diệp Danh vui thích mà nghĩ đến. Đột nhiên, bảo bảo trong tay mở mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào anh.Diệp Danh vui mừng đến cứng người rồi, nghe nói bảo bảo nhìn thấy ai đầu tiên, sẽ giống người đó! Anh mặc kệ, đứa nhỏ này chính là giống anh!Diệp Thâm trong lòng cảm thấy chua xót, anh còn tưởng rằng người đầu tiên đứa nhỏ nhìn thấy chính là mình. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh trai, anh không nói gì, quay đầu lại bế bé gái lên. Người đứa bé này nhìn thấy đầu tiên phải là anh!“Mọi người ở đây, tôi về nhà trước nấu cơm." Trương Quế Lan đột nhiên nói.Bà đã nhìn đứa nhỏ mấy lần, lại thấy con gái bình an, đã đủ hài lòng, không cần cưỡng cầu phải ôm bây giờ, về sau có rất nhiều thời gian để vuốt ve. Hiện tại nấu cơm cho Hoa Chiêu cần gấp nhất."Đúng đúng đúng." Miêu Lan Chi lúc này thật sự không muốn rời đi: "Vậy bà thông gia về trước nấu cơm, ngày mai đến lượt tôi.""Mẹ, mẹ có thể buông tha cho Hoa Chiêu a." Diệp Thư lập tức phá đám, tay nghề cô, chênh lệch rất nhiều so với Trương Quế Lan đấy.Tất cả mọi người đều cười nhạo, không ai quan tâm, ngay cả Miêu Lan Chi cũng hối hận sau khi nói xong, sợ lại làm cho con dâu vừa đói vừa gầy không có sữa....Ở đây vô cùng náo nhiệt, rất náo nhiệt, ở phòng bệnh cách vách nhưng lại tĩnh mịch lạnh như băng.Y tá nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bưng cơm trưa tới.Từ Mai lập tức cười nói với y tá: "Lại đến lúc ăn cơm rồi hả? Thơm quá, hôm nay ăn gà hầm cách thuỷ khoai tây? Thật tốt!"Đáy mắt cô có hận, nhưng là đối với y tá vẫn cười rất chân thành, y tá cũng phi thường đồng tình với cô, cố ý lại để cho phòng bếp cho cô nhiều thịt hơn, cũng làm cho cô trứng gà cùng cháo gạo.Những thứ này Từ Mai căn bản không có tâm tư nhờ cô ấy, là y tá chủ động nghĩ đến đấy.“Cảm ơn.” Bữa ăn được đặt trên bàn đầu giường, Từ Mai chật vật ngồi dậy, y tá giúp cô một tay.Trên đời này vẫn có nhiều người tốt đấy, Từ Mai biết rõ cô y ta này rất chiếu cố cho cô, cô có hận cũng là hận những người khác."Đúng rồi, bên ngoài là mấy gia đình sinh con hả? Thật náo nhiệt." Từ Mai hỏi.Thấy sắc mặt cô bình thường, không giống bộ dạng bị kích thích, tiểu hộ sĩ cũng nhịn không được nữa nói ra: "Chỉ một nhà, sản phụ vận khí tốt, sinh ra long phượng thai.""Người kia vận khí thật sự là tốt…" Từ Mai vừa nói xong, liền từ cửa ra vào thấy Trương Quế Lan cùng Diệp Thư.Cô không biết Trương Quế Lan, nhưng cô biết Diệp Thư.Diệp Thư về nhà hỗ trợ nấu cơm, nhìn bộ dạng cả nhà chắc là không có ý định rời đi hoặc là đi ra ngoài ăn hết, bọn họ đều muốn nhìn hai bảo bảo, vậy thì phải làm rất nhiều, Trương Quế Lan làm không xuể."Cái sản phụ kia, có phải gọi là Hoa Chiêu không?" Từ Mai đột nhiên hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận