Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 195 - Đi Theo Tôi Làm Gì?



Chương 195 - Đi Theo Tôi Làm Gì?



Chương 195: Đi Theo Tôi Làm Gì?Lưu Kim Hoa quỳ trên mặt đất cầu xin Hoa Cường làm chủ, mấy đứa con trai con dâu của bà liền ở phía sau tố khổ, muốn kéo bà về nhà.Bọn hắn phải ép hỏi cho ra Hoa Diệp bỏ trốn từ lúc nào, chạy đến chỗ nào rồi, phải đem tiền đòi trở về.Lưu Kim Hoa lấy trên mặt đất một cục đá: "Kẻ nào tới, tôi liền giết chết kẻ đó!"Nếu cứng không hiệu quả, vậy thì chuyển sang mềm.Khương Cần lập tức thay đổi chiến lược, nhẹ nhàng thuyết phục Lưu Kim Hoa về nhà, tiền cũng không cần, người cũng không đuổi."Ha ha, xem tôi là người ngu sao?" Lưu Kim Hoa châm chọc mà nhìn cô ta: "Tôi trở về nhà với các người, các ngươi không phải sẽ đem hết răng của tôi của đều tháo xuống?"Hoa Sơn trước kia vì để giữ chân Lưu Kim Hoa, không để cho bà đi ra ngoài, liền đem hai cái răng cửa của bà bẻ gãy rồi.Khi còn trẻ, một cô gái 20 tuổi không có răng cửa, Lưu Kim Hoa từ đó về sau xác thực không thích ra cửa cũng không thích cùng người khác nói chuyện.Lần này, đoán chừng rang trong miệng bà đều khó mà giữ được."Anh cả! Làm ơn cứu tôi!" Lưu Kim Hoa hướng Hoa Cường dập đầu: "Tôi không thể quay trở lại nhà ông ta rồi, trở về chỉ có chết!"Hoa Cường nhìn Triệu Lương Tài.Triệu Lương Tài đi ra, trong thôn xảy ra chuyện như vậy, hắn xác thực phải quản.“Sắp xếp một nơi cho bà ấy ở.” Hoa Cường nói.Triệu Lương Tài khó xử: "An bài đến trong nhà ai, cả nhà Hoa Sơn này không phải sẽ đánh qua à?" An bài một căn nhà trống, vậy cũng vô dụng ah. Hoa Sơn đi vào bắt bà ấy, cũng giống như tóm một con gà?Nếu phải nói, thì chính là an bài ở nhà Hoa Cường là an toàn nhất.Nhưng phải với điều kiện là Diệp Thâm không đi, nếu không đợi Diệp Thâm đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một ông già và một phụ nữ có thai, Hoa Sơn còn có thể sợ sao? Càng có cớ để đến bới móc rồi.Ở trong thôn này, thật sự không có người nào có thể trị được cả nhà Hoa Sơn.Đạo lý kia Hoa Cường đều hiểu, ông không có khả năng để cho Lưu Kim Hoa đến ở trong nhà, điều này có thể làm hại cháu gái ông."Tôi đã trộm tiền trong nhà, tôi muốn ngồi tù! Tôi muốn vào đi, mau đưa tôi vào đi thôi!" Lưu Kim Hoa đột nhiên ôm đùi Triệu Lương Tài mà hô.“Bác gái, người phải suy nghĩ rõ ràng, nếu thật sự đã đi vào, đã bị kết tội, có thể sẽ không ra ngoài được.” Triệu Lương Tài nói.Lưu Kim Hoa cắn răng một cái: "Tôi đời này, đã làm trâu làm ngựa cho cả cái nhà lang tâm cẩu phế này, tôi đi vào đó, chính là đi hưởng phúc rồi! Nghe nói chỗ đó không đánh người, không chịu đói, kiếm điểm để sống, phải không?"Triệu Lương Tài ngẫm lại cuộc sống của bà, gật gật đầu: "Bác gái lớn tuổi như vậy, sẽ được phân làm công việc nhẹ thôi.""Được được!" Lưu Kim Hoa nở nụ cười.Triệu Lương Tài gọi hai người dân binh trong thôn, đỡ Lưu Kim Hoa dậy, nói với mấy đứa con Hoa gia: "Mẹ của các ngươi thực sự trộm tiền trong nhà?"Mấy người con trai vậy mà đồng thời gật đầu.Đó là tiền bọn họ vất vất vả vả mới kiếm được! Đều bị bà già này đưa hết cho Hoa Diệp! Dựa vào cái gì!"Tôi đây sẽ đem bà ấy giao cho đồn công an, bà ấy vào tù, đoán chừng vài năm không ra được." Triệu Lương Tài lại nói.Mới vài năm, vài năm mà giá trị nhiều tiền như vậy sao?Mấy người con trai lại gật đầu.Triệu Lương Tài thở dài, mang người đi.Những người xem náo nhiệt nhất thời thở dài một hơi, bà già họ Lưu này thật quá khổ, cả đời ở cùng một người đàn ông như vậy, lại bị con của mình tống vào ngục, sao có thể khổ sở như vậy.Nhưng bọn họ cũng không giúp đỡ được cái gì, bọn họ cũng không dám cho bà Lưu về nhà, như vậy nhà ở đều sẽ bị một nhà Hoa Sơn đào bới.Hoa Chiêu thấy vậy cũng không đành lòng, thế nhưng cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cái thai càng lúc càng lớn rồi, cô cũng không thể vì Lưu Kim Hoa mà mỗi ngày cùng nhà Hoa Sơn đấu trí so dũng khí được.Diệp Thâm đột nhiên nhéo nhéo bàn tay Hoa Chiêu, nói nhỏ với cô vài câu.Hoa Chiêu hai mắt sáng lên, hung hăng gật đầu.Diệp Thâm nở nụ cười, tranh thủ ban đêm đuổi kịp Triệu Lương Tài, cùng hắn nói chuyện, sau đó đưa cho hắn một tờ giấy cùng một tờ tiền.Triệu Lương Tài siết chặt trong tay, sau đó vỗ vỗ vai Diệp Thâm gật đầu.Ông ta cũng không sử dụng hai dân binh kia, tự mình đi xe ngựa và đưa Lưu Kim Hoa đến "đồn công an" suốt đêm.Trên thực tế là đến nhà ga trong thị trấn.Thời điểm này phàm là những người làm quan, đều thích mang theo trong người giấy bút, Triệu Lương Tài thân là tiểu đội trưởng, cũng mang theo con dấu tiểu đội trưởng yêu thích của mình.Ông đưa cho Lưu Kim Hoa một cái thư giới thiệu cấp tại cỗ.Lưu Kim Hoa, nữ, 62 tuổi, người ở nơi nào, muốn đi đâu ?.Cái trang giấy này, chỉ cần có đóng con dấu, có thể xem như thẻ căn cước để sử dụng, ăn cơm ngồi xe lửa cũng không có vấn đề gì."Bác gái, người đã gặp được quý nhân rồi!" Triệu Lương Tài nói ra."Cậu có ý gì?" Lưu Kim Hoa chờ mong mà hỏi thăm, người tốt, ai thích ngồi tù đâu? Hạn chế tự do là chuyện nhỏ, nhưng sự xấu hổ khắc sâu trong xương mới là một vấn đề lớn."Bác gái cầm hai tờ giấy này, tôi sẽ đọc cho bác nghe một chút bên trên viết cái gì." Triệu Lương Tài nói ra.Một tờ là thư giới thiệu ông vừa viết, tờ còn lại là do Diệp Thâm đưa cho à, nói bà tìm Tần Hướng Đông nhờ Tần Hướng Đông sắp xếp công việc cho.62 tuổi, lúc này cũng đã là tuổi nghỉ hưu rồi, không có đơn vị nào nhận nữa nhưng bố trí cho bà đi rửa rau, dọn vệ sinh ở căng tin thì không vấn đề gì.Ít nhất đã cho bà có một nơi để dung thân.Lưu Kim Hoa nghe xong, lập tức khóc, quỳ xuống dập đầu cho Triệu Lương Tài."Đứng dậy, đừng cám ơn, tôi không có năng lực lớn như vậy, chính là Hoa Chiêu, để cho chồng mình an bài, bác còn có cơ hội ... Bác tốt hơn đừng để lộ, chỉ cần giấu trong tâm là được rồi.”Triệu Lương Tài nói: "Bất kể là bác, hay là Hoa Diệp, thực sự cầm tiền trong nhà, Hoa Sơn truy cứu tới cùng sẽ là chuyện lớn! Bác đã nhận tội, nên hiện tại chính là tội phạm, lúc này Diệp Thâm thu lưu bác, bác nên trung thực cất giấu, đừng gây phiền toái cho người ta, biết không?""Biết rõ biết rõ, tôi biết rõ, tôi không nói!" Lưu Kim Hoa khóc ròng nói.Triệu Lương Tài tìm được nhân viên công tác ở nhà ga, để cho hắn đem bà đưa lên xe lửa, lại thông báo một chút với người trên tàu, nói đó là một người nhà quân nhân, nhờ người hỗ trợ đưa đến tận nơi.Trên giấy nhắn của Diệp Thâm có địa chỉ và chức vụ của Tần Hướng Đông, nhân viên phục vụ khi nhìn thấy cũng không dám lơ là, đảm bảo rằng anh ta sẽ đưa người đến nơi an toàn.Nói xong, xe lửa chạy đến, Triệu Lương Tài dẫn người lên tàu, đưa 100 đồng mà Diệp Thâm đưa vào tay Lưu Kim Hoa: "Đây là người ta cho ác. Tôi không có nhiều tiền như vậy."Lưu Kim Hoa nắm chặt tiền lại cám ơn, sau đó nói: "Triệu đội trưởng, anh cũng là người tốt, tôi lại cầu anh một chuyện này.""Bác nói đi." Hiện tại xe lửa sắp vào trạm, có thời gian lại để cho bọn họ nói chuyện."Hoa Diệp nhà tôi cũng không biết có thực đi hay không, chẳng may nếu con bé chưa có chạy, lại quay trở về xem tôi, anh có thể để ý một chút, đừng cho cả nhà Hoa Sơn bắt được con bé, đem nó bán cho kẻ đần. Tôi thực sự cảm ơn anh!" Lưu Kim Hoa lại quỳ xuống dập đầu."Ai, bác yên tâm đi, mua bán hôn nhân là phạm pháp, việc này tôi nhất định sẽ quản." Triệu Lương Tài nói.Pháp luật có quy định điều này, nhưng không có nhiều nơi thực sự kiểm soát nó vào thời điểm này, cũng không phải là không kiểm soát được, muốn quản có thể quản."Cảm ơn cám ơn!"Triệu Lương Tài ở trong thiên ân vạn tạ của Lưu Kim Hoa mà trở về.Diệp Thâm cũng chuẩn bị đi rồi, anh cũng đi xe lửa vào ban đêm, nhưng cách đó hơn 10 dặm cũng có điểm dừng, ngược lại cũng không cần đi nhà ga trong huyện."Đừng tiễn nữa, trời đã tối rồi, không an toàn." Diệp Thâm không cho cô ra cửa."Được rồi, anh trên đường cẩn thận một chút. Nếu không đem xe đạp chở đi thôi? Nhiều đồ như vậy, đi 10 dặm đường, quá mệt mỏi."Diệp Thâm gói ghém 2 túi lớn đồ ăn, chuẩn bị lại để cho mấy người anh em mở mang tầm mắt về tay nghề của chị dâu họ."Một ít đồ này còn không bằng lúc bình thường bọn anh huấn luyện, không có việc gì." Diệp Thâm nhìn cô một cái, thừa dịp ban đêm, nhanh chóng mổ một ngụm trên mặt cô: "Chờ anh trở lại."Nói xong anh liền biến mất trong bóng đêm.Hoa Chiêu nhìn bóng lưng anh, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.......Diệp Thâm ra khỏi thôn, đang đi đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại hỏi: "Đi theo tôi làm gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận