Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 566 - Vú Em



Chương 566 - Vú Em



Chương 566: Vú EmTrong lòng Lưu Tố cười cười, thành công."Mang bọn nhỏ đến cho tôi, tôi sẽ vẽ một cái bùa chú lên người bọn chúng, làm pháp là được rồi." Lưu Tố nói ra: "Bất quá bởi vì sát khí trên người cô quá nặng, việc cúng bái hành lễ này không phải một ngày hay hai ngày là có thể làm xong, ít nhất phải làm 3 ngày.""Như vậy ah, vậy không được." Văn Tịnh lập tức nói ra.Mang đi trong chốc lát sau đó cô ta lập tức đưa trở về, thần không biết quỷ không hay. Nhưng 3 ngày, không được."Vậy tôi cũng không có biện pháp rồi." Lưu Tố nói xong, thản nhiên cự tuyệt.Bà ta không thể hoàn thành mọi việc trong chốc lát, thật khó để xử lý hết mọi chuyện, dù là giả. Hơn nữa bà ta còn muốn kéo dài chút thời gian cho mình chạy trốn.Bà ta là người có danh tiếng, còn có rất nhiều người thân ở đó. Những người khác mặc kệ nhưng con gái của bà ta thì không được.Bà Mã đã hứa hẹn, chuyện này sau khi hoàn thành sẽ lập tức sắp xếp cho bà ta cùng con cái xuất ngoại, xuất ngoại ah…Hơn nữa hộ chiếu cũng làm tốt rồi, cho nên bà ta mới dám mạo hiểm như vậy mà đắc tội Diệp gia!Bên này chỉ cần đứa nhỏ vừa đến tay, bà ta sẽ đưa cho người trung gian, sau đó lập tức ngồi phi cơ đi, 3 ngày, như thế cũng đủ rồi. Dù Văn Tịnh kéo không nổi 3 ngày, 1 ngày cũng được."Tôi sẽ nghĩ lại, tôi sẽ nghĩ lại!" Văn Tịnh thấy bà ta muốn mặc kệ liền nóng nảy."Cô cứ từ từ suy nghĩ a, tôi ở lại thủ đô tối đa được một tháng, chờ cháu ngoại tôi mang thai ổn định rồi, tôi mới trở về." Lưu Tố nói."Cháu ngoại ngài đã có? Lúc này mới bao lâu!" Văn Tịnh kinh ngạc nói. Bà ta mới đến thủ đô được mấy ngày? Xem bệnh vài ngày đã đem người ta chữa cho tốt rồi hả?Lưu Tố biểu cảm cao thâm nói: "Con bé với cô giống nhau, cũng là bệnh bên ngoài, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh."Văn Tịnh yên tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Tôi sẽ nghĩ kỹ, tôi sẽ nghĩ kỹ. . ."...Hôm nay Hoa Chiêu lại dẫn bọn nhỏ ra đi bộ, lúc này cô lựa chọn thời điểm chạng vạng tối nhiều người, tranh thủ thoáng một chút đem mấy người trên lầu đều nhận biết.Mùa hè lúc chạng vạng tối, mỗi nhà sau khi cơm nước xong xuôi đều thích đi hóng mát, mấy người đàn ông bình thường đều kết bạn đến tường viện bên kia trò chuyện những chủ đề mà mình ưa thích, hoặc là tiếp tục công việc.Mà mấy người phụ nữ ở ngay trong hoa viên nhỏ nói chuyện phiếm.Hoa Chiêu đẩy xe tới, lập tức làm cho thanh âm xung quanh đều nhỏ lại vài lần.Thật sự xinh đẹp ah. . . . Một chút cũng không giống dân quê.Người đầu tiên nghênh đón Hoa Chiêu chính là Tiểu Bảo.Hắn run run rẩy rẩy mà chạy tới, trên đường ngã hai cái cũng không khóc, vừa tới đã bắt lấy xe đẩy không buông tay."Ah! Ah ah!" Không biết thằng bé đang hô hào cái gì.Thằng bé chỉ vào cái xe, không đối với mình động thủ, Vân Phi cũng không nhúc nhích, yên tĩnh mà ngồi ở trong xe nhỏ nhìn thằng bé."Em trai em gái lại tới nữa, Tiểu Bảo nhà chúng ta lại có thể ngồi xe nhỏ rồi." Dương Phương đi tới vừa cười vừa nói.Đám người rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Hoa Chiêu, đợi cô phản ứng.Hoa Chiêu cười cười với Dương Phương: "Chị dâu chờ một lát, chờ tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói sau, tôi hiện tại ôm bọn nhỏ mệt mỏi đến sợ."Muốn ngồi xe có thể, nhưng không cô ta mở miệng là được đấy.Bằng không thì, về sau xe đẩy này của nhà cô đã thành của nhà cô ta rồi đây này. Hơn nữa không riêng gì xe đẩy, cô sẽ cho người ta một loại hình tượng mềm mại dễ bắt nạt.Khó mà làm được.Đám người yên tĩnh, trong lòng mỗi người đối với Hoa Chiêu đều đã có đánh giá sơ bộ.“Đến đây ngồi đi, mát mẻ lắm.” Đào Thanh lên tiếng.Hoa Chiêu đối với cô ấy ấn tượng không tệ, đẩy xe đi tới, sau đó cùng Đào Thanh hàn huyên vài câu, thấy Dương Phương một mực đứng ở bên cạnh, Tiểu Bảo một mực ở đó "Ah ah ah", cô mới như đột nhiên nhớ tới đem Vân Phi ôm ra.Lần này không ôm Thúy Vi, vẫn để con bé ngồi bên trong, trong chốc lát đánh nhau cũng không thiệt thòi…Hoa Chiêu phát hiện, tính tình Thúy Vi so với Vân Phi còn nóng nảy hơn, đối với người trong nhà, một khi không hài lòng liền cau mày, hét lên, đối với người ngoài, có khả năng sẽ động thủ.Cô lại quan sát.Tiểu Bảo cảm thấy mỹ mãn mà ngồi vào xe đẩy.Thúy Vi quả nhiên không chịu.Nhưng lần này con bé vậy mà không lập tức động thủ, con bé nhớ rõ mẹ không cho.Hoa Chiêu nhướn mày, cái gì cũng chưa nói."Cô chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, trắng trắng mập mập đấy." Một cô gái ôm một đứa bé gầy yếu đi tới, hâm mộ mà nhìn Thúy Vi cùng Vân Phi.Hoa Chiêu cảm thấy cô ta là một cô gái, bởi vì thoạt nhìn chính là tuổi vị thành niên, vừa gầy lại nhỏ, tối đa mười lăm mười sáu tuổi.Mấy chị dâu ở đây không có khả năng ở độ tuổi này đấy, bên trên cũng không cho phép ah!Mà đứa bé trong ngực cô ta, xem bộ dạng kỳ thật không nhỏ rồi, cũng tầm một tuổi, chỉ là đen gầy, ghé vào trên bờ vai của cô gái, vô lực không thú vị mà nhìn xem chung quanh.Chỉ có ánh mắt lúc rơi vào trên người mấy đứa bé, mới có chút ánh sáng."Cô là?" Hoa Chiêu nhịn không được mà hỏi.Làm sao mà "đại ca, chị dâu" ở nội viện này lại nuôi đứa nhỏ nhà mình hành thế này?Theo những gì cô thấy trước đây, đứa trẻ nào cũng khỏe mạnh và cường tráng hơn những đứa trẻ ngoài kia vì chúng được ăn uống đầy đủ và tập thể dục."Tôi là Tô Nguyệt em gái của Tô Cường ở tầng hai toà nhà số 1, đây là cháu tôi, Tô Hạo." Cô gái nói ra.Hoa Chiêu càng cảm thấy kỳ lạ, điều kiện theo quân ở đây đặc biệt hà khắc, con gái của mình vượt qua 18 tuổi cũng không được, là tất nhiên theo lý cha mẹ cũng không được, em gái lại càng không được rồi.Đào Thanh ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Chị dâu của cô ta nửa năm trước đã mất, lưu lại đứa bé này, không có người chiếu cố, mà thân thể cha mẹ Tô Cường cũng không tốt, đứa bé đưa về quê quán cũng không được, cuối cùng bên trên liền quyết định để cho em gái của hắn qua đây chiếu cố."Như vậy ah, Hoa Chiêu gật gật đầu, đồng tình mà nhìn cô gái trẻ cùng đứa bé trên người cô ta.Tô Nguyệt giống như nhận được cổ vũ, đỏ mặt cố lấy dũng khí nói: "Tôi có thể cầu xin cô làm một việc nhỏ không?""Chuyện gì? Cô cứ nói." Hoa Chiêu ôn nhu nói."Cô có thể cho cháu trai tôi ăn không? Nó ăn rất ít! Mỗi lần chỉ ăn một chút thôi! Mỗi ngày ăn 4 bữa! Tổng cộng không ăn được bao nhiêu!" Giống như sợ Hoa Chiêu cự tuyệt, Tô Nguyệt một hơi nói ra: "Về sau mỗi ngày đúng giờ sẽ đến, ăn xong tựu đi, không chậm trễ của cô bao nhiêu thời gian! Tôi còn có thể giúp cô làm việc! Việc gì tôi cũng có thể làm! Chúng tôi còn có thể ra tiền dinh dưỡng! Một tháng 3 cân trứng gà!"Nụ cười trên mặt Hoa Chiêu đã không còn.Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng cho ăn chỉ một hai bữa đấy, nhưng nghe ra là hoàn toàn không phải, đây là muốn xem cô làm vú em đây này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận