Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 586 - Sao Anh Lại Tới Đây?



Chương 586 - Sao Anh Lại Tới Đây?



Chương 586: Sao Anh Lại Tới Đây?"Chúng tôi là những người có cùng mục đích với các người." Hoa Chiêu nói ra.Người đàn ông sững sờ, cùng tới để bắt cóc bọn nhỏ sao? Là chủ thuê phái một nhóm khác? Có phải mà có người khác cũng có mục đích như vậy?Nhưng bất kể thế nào, đối phương cũng muốn bọn nhỏ."Khó mà làm được, hiện tại lui ra ngoài, bằng không thì tôi bóp chết nó." Người đàn ông nói.Đại não của Hoa Chiêu điên cuồng xoay chuyển, đang nghĩ biện pháp.Viện này hình như đã thời gian dài không có người ở, càng không có bất kỳ thực vật gì, chỉ có bên ngoài góc tường có mấy cây cỏ dại.Muốn dựa vào thực vật để đánh lén bọn hắn, không thể thành công.Huống chi, bên ngoài còn có ba người nhà mình, vạn nhất bị bọn hắn nhìn thấy, đến lúc đó cũng không thể diệt khẩu…Dựa vào chính mình, cô ngoại trừ có sức lực lớn, cũng không có bao nhiêu kỹ năng, không có lòng tin đánh thắng hai người này, huống chi, cái cổ nhỏ của Thúy Vi cùng Vân Phi vẫn còn trong tay bọn họ.Cô sợ rằng chỉ cần cô bước một bước, họ có thể bóp đứt cổ bọn nhỏ."Ông chủ của các người cho các người bao nhiêu tiền? Tôi ra 10 lần, mua vật phẩm nhiệm vụ của các người." Hoa Chiêu nhìn hai đứa bé nói.Cũng may hai tiểu gia hỏa dù rất khó chịu rồi, ủy khuất rồi, vẫn nhịn khóc, không có hướng cô thò tay muốn ôm một cái.Bằng không thì không thể giải thích.Hai người đàn ông này liếc nhau, người phụ nữ này ngược lại khá hào phóng, nhưng đáng tiếc, bọn họ có danh dự đấy, lâm trận đào ngũ, về sau cũng không cần ở trên đường lăn lộn."Đừng nói nhảm! Tôi đếm đến ba, những người ở bên ngoài nếu vẫn không dừng tay, tôi lập tức bóp chết nó!" Người đàn ông lạnh lùng, cũng rất tỉnh táo, không chút nào dây dưa dài dòng."Một, hai. . ."Hoa Chiêu không dám đánh bạc, xoay người ngay lập tức.Ba người Lưu Tiền cũng dừng tay.Bọn hắn cũng thấy rõ tình huống trong phòng, thật đúng là hai bảo bảo của Diệp gia!Tại sao lại được họ tìm thấy một cách thần kỳ như vậy, họ không có thời gian để suy nghĩ, họ chỉ nghĩ cách làm sao để cứu người."Lui ra ngoài, không được xuất hiện ở trong tầm mắt của chúng tôi." Người đàn ông đang ôm Thúy Vi nói ra.Hoa Chiêu không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo.Nhưng lúc cô ra cửa, giống như không cẩn thận, đem chai thuốc mê quật ngã rồi.Lọ thủy tinh rơi trên mặt đất, lập tức chia năm xẻ bảy.Một hương vị đặc thù tán ra, lập tức làm cho người ta cảm thấy đầu có chút choáng váng."Cô!" Người đàn ông lập tức che mũi nhảy cửa sổ xông ra ngoài."Thật xấu hổ, trượt tay." Hoa Chiêu xin lỗi mà liên tục lui ra phía sau: "Thực sự không phải cố ý đấy, chúng tôi đi ra ngay."Cô đập vỡ lọ thuốc mê không phải để làm họ choáng váng, ngoại trừ việc hít trực tiếp qua mũi và miệng, khả năng làm họ bị choáng từ khoảng cách xa như vậy là rất nhỏ.Cô chỉ không muốn người đàn ông đó làm hai đứa bé hôn mê một lần nữa.“Hừ!” Lúc đầu không hít nhiều, hơn nữa sau khi hít thở không khí trong lành, mùi thuốc tê đã hết, người đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng, thấy cô chỉ đơn giản lui ra ngoài, cũng không làm ra bất kỳ hành động nào quyết liệt.Hoa Chiêu và mấy người khác lui ra ngoài.Vài người đàn ông trong sân, không thèm nhìn đến Lưu Tô đang bất tỉnh, lấy ra mấy sợi dây thừng, nói với Hoa Chiêu: "Lại đây, để chúng tôi trói các người lại."Mấy người vẫn đứng yên."Nếu không đến, tôi liền bóp chết nó."Lời uy hiếp này có tác dụng, mấy người đành phải cúi đầu chịu trói."Bọn buôn người" hình như cũng không muốn giết người, thật sự chỉ trói Hoa Chiêu và mấy người khác coi như xong.Sau đó bọn hắn đem Thúy Vi cùng Vân Phi cho vào giỏ, đạp xe đạp nhanh chóng chạy thục mạng."Đuổi theo!" Hoa Chiêu dùng sức một chút, kéo đứt sợi dây thừng lớn bằng hai ngón tay cái trên người, dọa ba người khác nhảy dựng.Bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Chiêu biểu hiện sức mạnh của mình.Một mình Hoa Chiêu thoáng một phát dùng sức kéo đứt dây thừng của bọn hắn, mấy người đuổi theo.Năm người đạp xe vừa biến mất tại góc phố nhỏ."Nhanh!" Hoa Chiêu vừa mới nói một chữ, chợt nghe đến đầu phố nhỏ kia truyền đến âm thanh đùng đùng, hình như mấy người kia đã ngã xe rồi."Không được!" Hoa Chiêu hô to, cô lo lắng cho bọn nhỏ!Mấy người nhanh chóng chạy tới, trên đường chỉ nghe thấy đầu phố nhỏ kia đều là tiếng đánh nhau, nhưng rất nhanh đã xong.Hoa Chiêu dùng hết sức bình sinh tốc độ nhanh nhất chạy tới, chạy quá gấp, thoáng cái liền đụng vào một lồng ngực vững chắc.Cô mặc dù không có thấy rõ nhưng lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc."Diệp Thâm?" Hoa Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy được Diệp Thâm.Lông mày kiếm của anh nhíu lại thật chặt, một tay ôm người vợ đang mang thai xông tới, tay kia ôm Thuý Vi đang khóc nức nở, trong chiếc giỏ bên cạnh là Vân Phi tuy không khóc nhưng lại có vẻ mặt rất uỷ khuất, anh cảm thấy đau lòng chết mất.Hoa Chiêu cũng nhìn thấy hai bảo bảo, vội vàng hỏi: "Bọn nhỏ không sao chứ?""Không có việc gì, anh không để cho bọn hắn ném đi." Diệp Thâm hỏi: "Em không sao chứ?" Vừa rồi chạy nhanh như vậy!Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, nhất định dọa sợ cô ấy rồi.“Em không sao, em không sao." Hoa Chiêu xoay người đem Vân Phi bế lên, ôm thật chặt.Đến trong lồng ngực ôn hoà của mẹ, Vân Phi lúc này mới thút tha thút thít mà khóc.Nước mắt Hoa Chiêu rốt cuộc cũng rớt xuống.Nhưng bây giờ không phải lúc trút giận, cô nhìn xuống đất, cả năm người đàn ông đều bất tỉnh.Nhìn xung quanh, chỉ có một mình Diệp Thâm."Sao anh lại ở đây? Làm sao anh tìm được nơi này?" Hoa Chiêu hỏi."Anh nhận được tin tức liền chạy tới rồi, ngay phía sau lưng các em cách đó không xa." Diệp Thâm nói ra.Phong cách làm việc của Diệp gia chính là nói đúng sự thật. Diệp Chấn Quốc lớn tuổi, không chịu nổi kích thích, nhưng Diệp Thâm có thể.Cho nên sau khi gặp chuyện không may Diệp Mậu thông báo cho Diệp Thâm đầu tiên, anh nhận được tin tức còn sớm hơn Hoa Chiêu.Sự điên cuồng của anh chỉ có trong nháy mắt, sau đó liền bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, và lái xe đến nơi xảy ra tai nạn.Chỉ có điều bởi vì anh cách khá xa nên tới chậm.Về sau lại nghe nói Hoa Chiêu đã tới, lại vừa đi, anh hỏi một vòng, lại thấy nói Hoa Chiêu chưa về nhà, anh tìm đến tung tích của bọn hắn, rồi đuổi theo.Khi anh đến ngoài sân, bên trong đã xảy ra ẩu đả rồi.Anh quan sát tình thế, liền tỉnh táo mà dự đoán con đường chạy trốn của đối phương, mai phục ở bên ngoài.Sự tình tiến triển không ngoài dự liệu của anh, anh cũng thuận lợi mà cứu con.Nguy hiểm đã qua, Hoa Chiêu thoáng cái liền khóc lớn.Cô khóc, Vân Phi cũng khóc, Thuý Vi ở trong ngực Diệp Thâm khóc càng lớn tiếng.Diệp Thâm đau lòng mà ôm ba người bọn họ, không ngừng từ trách: "Đừng khóc đừng khóc, đều là lỗi của anh. . ." Anh lặp lại câu này nhiều lần.Lúc này Hoa Chiêu không rảnh mà an ủi anh, chỉ lo khóc.Mấy người Lưu Tiền yên lặng tiến đến, đem năm người đang hôn mê trên mặt đất đều trói, trợ lý còn nhớ tới trong phòng còn có hai người phụ nữ, quay trở lại đem hai người cũng trói."Đừng khóc, chúng ta mang bọn nhỏ đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, nhìn xem có tổn thương gì chúng ta không biết không." Diệp Thâm nói ra.Câu nói đầu tiên đã làm Hoa Chiêu ngừng thút thít nỉ non, cô nhanh chóng kiểm trac ho bọn nhỏ, cũng bất chấp cân nhắc tay phải có phóng xạ hay không, dị năng ở trên thân bọn nhỏ chạy một vòng.Không có kim loại hay bất cứ thứ gì tương tự được tìm thấy.Cô sợ gặp phải những kẻ xấu xa, sẽ đâm kim vào cơ thể đứa trẻ, bắt ăn thép gì đấy…Nếu là kẻ thù thì chắc chắn sẽ làm thế này, để khi trả lại đứa trẻ cho họ thì chẳng thấy cái gì, đợi sau khi về nhà, với trình độ y tế như hiện nay thì không có thuốc nào cứu chữa được.Còn có cho ăn một ít độc dược gì đấy.Hoa Chiêu đột nhiên túm ra cái bình nhỏ trên cổ Diệp Thâm, mở ra, cho mỗi đứa nhỏ uống một ngụm.Sống trong thế giới thái bình thịnh thế, dưới chân hoàng đế, hai đứa bé chẳng mấy khi rời khỏi bên người cô, cô thật sự quên chuẩn bị một loại thuốc cứu mạng khác mang theo bên mình, nên chỉ có thể mượn của Diệp Thâm.Sau khi hai đứa bé uống tinh chất màu đỏ, cảm giác khó chịu của thuốc mê qua đi, chun cái mũi nhỏ, rất nhanh đã ngừng khóc.Chúng không phải là những đứa trẻ thích khóc, và hiện tại chúng lại đang ở trong vòng tay của cha mẹ, rất dễ dỗ dành.Hoa Chiêu lúc này mới yên tâm, ôm hai tiểu gia hỏa này hôn một cái, chỉ chốc lát sau, hai tiểu gia hỏa liền cười khanh khách rồi.Hoa Chiêu lập tức cảm thấy, đây là nụ cười ngọt ngào nhất trên đời.Diệp Thâm toàn thân căng cứng đã được thả lỏng, dòng máu đang sôi trào cũng an tĩnh lại, nhìn một lớn hai nhỏ trong ngực, trái tim lạnh lẽo và tê dại cuối cùng cũng được sưởi ấm trở lại.Tuy nhiên, khi tầm mắt của anh lại nhìn lướt qua người trên mặt đất, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.Lặp lại mấy lần vẫn chưa chấm dứt! Lần này, anh nhất định phải tra được người phía sau màn này là ai!



Bạn cần đăng nhập để bình luận