Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 562 - Thi Đại Học.



Chương 562 - Thi Đại Học.



Chương 562: Thi Đại Học.Trong cuộc sống hàng ngày ở kiếp trước của Hoa Chiêu, cô rất ít khi gặp phải những loại người này, đối với tính tình quá "thẳng" này cũng không nói nên lời.Mà đối phương lại có một biểu cảm đương nhiên, giống như cô bất ngờ lộ ra vẻ ngạc nhiên, chuyện bé xé ra to vậy."Cái này cũng không chắc lắm, anh ấy cũng là đi công tác phía nam, lúc nào tiếp tục đi còn chưa rõ, còn phải do lãnh đạo định đoạt." Hoa Chiêu nói ra."Là thân thích của cô à? Làm việc ở đâu? Cô không phải là ở nông thôn đấy sao?" Lý Mỹ Quyên liên tiếp hỏi mấy vấn đề.Hoa Chiêu vẫn không thể không trả lời, thời điểm này mọi người cũng không chú ý quyền riêng tư, hỏi cô cái gì mà không nói, chính là có quỷ."Là thân thích của chồng tôi, cụ thể là làm công tác gì tôi thật sự đã quên." Đương nhiên Hoa Chiêu cũng sẽ không nói thật.Đối với bên ngoài Diệp Thâm chỉ là một người lính bình thường của thành phố, người biết rõ thân phận chân chính của anh đều là người cùng tầng lớp. Những đồng nghiệp bình thường không trong vòng giao tiếp cùng tầng lớp sẽ không ngại bị lộ thân phận."Bố mẹ chồng của cô đang làm gì?" Lý Mỹ Quyên lại hỏi.Hoa Chiêu: ". . . Bọn họ đều về hưu rồi, ở nhà."Cô có chút ngồi không nổi nữa, đột nhiên thò tay vỗ con muỗi bay ngang qua, mượn cơ hội đứng lên: "Sao lại có nhiều muỗi như vậy à? Không được rồi tôi phải về trước, cũng nên nấu cơm rồi.""Trên núi muỗi rất nhiều." Lý Mỹ Quyên ghét bỏ nói, nếu không phải vì người đàn ông của mình, cô ta cúng sẽ không tới cái địa phương quỷ quái này, mỗi ngày đều giống như đang ngồi xổm ngục giam vậy.Vừa rồi hỏi những vấn đề kia, cô ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Thái độ của Hoa Chiêu tự nhiên, cô ta cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa hôm nay cô ta đã xuống nửa ngày, xác thực phải trở về, đói bụng rồi.Hoa Chiêu đã tìm được Dương Phương đang chơi đùa một góc ở trong vườn hoa, vừa cười vừa nói: "Chị dâu, tôi phải về nhà rồi."“A, mấy giờ rồi? Cô phải về nhà à?” Cô ta vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Chiêu một tay ôm đứa trẻ, động tác khó khăn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt rồi.Cô ta không tình nguyện mà nói với con trai: "Mau ra đây, đem xe trả lại cho người ta."Làm sao con trai cô ta có thể hiểu được? Nghe hiểu càng không đi ra rồi, còn ngồi ở bên trong chơi đùa vui vẻ.Để dỗ con, Hoa Chiêu buộc một món đồ chơi vào đầu xe, lủng lẳng khắp nơi, cậu bé kia chưa từng nhìn thấy, rất kỳ lạ quý hiếm.Hiện tại sợi dây buộc món đồ chơi đã bị kéo đứt, món đồ chơi đã ở trong miệng đứa bé kia.Hoa Chiêu cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn Dương Phương."Ah, thật xấu hổ ah, đã bị đứa nhỏ kéo ra rồi, thứ này cũng là do cô khâu không chặt, chẳng may rơi xuống sẽ rơi trên người đứa nhỏ rất nguy hiểm!" Cô ta còn oán trách.Hoa Chiêu nhịn xuống cảm giác muốn trợn trắng mắt, cười nói với cô ta: "Chị dâu tôi sắp không ôm được nữa.""Ah, sao cô không đặt một đứa xuống trước ah! Đây không phải là có một chỗ trống sao? Cô có bị ngốc không."Hoa Chiêu. . . ."Tôi sợ buông ra bọn chúng lại đánh nhau."Điều này cũng đúng, đừng nhìn đối phương là đứa trẻ nhỏ, ra tay có thể thực sự lưu loát, xem ra là ở nhà bị chiều hư đấy! Dương Phương nhìn hai đứa bé đang nhíu mày nhìn cô ta, cô ta cũng nhíu mày.Hai đứa bé này thật là kỳ quái, giống như đã hiểu chuyện vậy, còn biết nhíu mày đây này. Dù sao mặc kệ hiểu chuyện hay không, cái biểu cảm này thật không làm cho người ta ưa thích, Dương Phương lạnh lùng liếc nhìn hai đứa bé.Cho dù đứa bé có đáng yêu đến đâu, nó sẽ không được tất cả mọi người thích. Một phần đông phụ nữ chỉ thích con ruột của mình, trong mắt họ, con của người khác đều đặc biệt chán ghét."Tiểu Bảo, mau đứng lên, người ta phải về nhà rồi!" Dương Phương gọi con trai.Ai quan tâm đến cô ta?Hoa Chiêu ôm hai đứa nhỏ đứng ở một bên, cũng là một loại áp lực.Dương Phương còn gọi vài tiếng, đứa bé kia vẫn không động, cô ta đành phải thò tay ôm lấy.Kết quả là Tiểu Bảo này không phối hợp, NGAO NGAO NGAO mà bắt đầu khóc, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại không cho cô ta ôm, còn duỗi cánh tay nhỏ ra hướng trên mặt cô ta đánh mấy cái, "Ba ba ba" thanh âm nghe cũng rất đau. Đánh còn chưa đủ nghiền, còn kéo tóc.Hoa Chiêu kinh ngạc mà trừng mắt, cô chưa thấy qua mấy đứa trẻ, hai đứa nhỏ của cô cũng chưa từng đánh cô như thế này, bọn chúng nếu dám, cô khẳng định cam lòng cho bọn chúng một tuổi thơ trọn vẹn.Ánh mắt của Hoa Chiêu lập tức làm cho Dương Phương xấu hổ, cô ta tức giận mà túm Tiểu Bảo.Kết quả Tiểu Bảo quýnh lên, tiểu ra quần.Dương Phương nhìn nhìn và lôi đứa trẻ ra ngoài."Cô nhìn xem, cái này, tôi giúp cô lau a?" Nhưng trên tay cô ta không có bất kỳ vật gì, khăn tay hoặc là khăn mặt, cho nên cô ta chỉ đứng đó không nhúc nhích.Nụ cười lễ phép trên mặt Hoa Chiêu đã không còn, nhưng cũng không có biểu cảm tức giận: "Không cần, tôi tự mình thu dọn là được.""Vậy được a, đứa nhỏ này tiểu ra quần rồi, tôi phải nhanh đi về dọn dẹp một chút." Nói xong nhanh như chớp bỏ đi rồi, món đồ chơi vẫn còn trên tay Tiểu Bảo.Hoa Chiêu không lên tiếng, mắt trợn trừng một cái, sau đó đem Thúy Vi cho ngồi vào trong xe của con bé, một tay ôm Vân Phi, một xe đẩy về nhà.Cửa nhà đã có khách ở đó."Anh cả! Anh đã về rồi! Trở về lúc nào vậy?" Hoa Chiêu nhìn thấy Diệp Danh, cao hứng mà gọi.Ngữ khí thân thiết giống như đây là anh ruột của cô vậy.Diệp Thâm cùng Diệp Danh đều cười."Vừa trở về lúc sáng." Diệp Danh nói ra.Anh về nhà buông hành lý, phát hiện Văn Tịnh không ở nhà, liền trực tiếp tới nơi này rồi. Lần này đi công tác thời gian rất dài anh rất nhớ hai đứa bé."Các bảo bảo! Còn nhớ rõ bác sao?" Diệp Danh mở hai tay gọi bọn trẻ.Vân Phi cùng Thúy Vi lập tức vừa vỗ tay vừa cười, vẫn là Thúy Vi duỗi cánh tay nhỏ ra trước bổ nhào qua, để cho anh ôm.Diệp Danh liền ôm lấy con bé, nếu đây là con gái anh thì tốt rồi!Nhưng, con của Diệp Thâm cũng giống vậy, đều là những đứa nhỏ đáng yêu của anh.Vân Phi không được bế, cũng không thất vọng, lập tức thay đổi phương hướng hướng giơ tay với Diệp Thâm.Diệp Thâm cũng vui vẻ mà đem nhớc con ôm lên.Ba người vô cùng náo nhiệt đi vào sân nhỏ.Hoa Chiêu đem xe đẩy để ở một bên, đổ nước giặt quần áo vào ngâm trước, quay người liền đi phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Rất nhanh trong sân tựu bay ra hương thơm nồng đậm.Lũ trẻ hàng xóm bên cạnh đều chạy ra sân hỏi to: "Nhà ai nấu cơm thơm như vậy?"Kỳ thật kết quả rất dễ đoán, vốn năm gia đình ở đây, mới nhất cũng đã ở hai ba năm rồi, cô vợ nhà ai có tay nghề thế nào tất cả mọi người đều biết.Lúc này nơi phát ra mùi thơm cũng rất dễ biết, là một nhà mới tới.Thật hâm mộ ah!Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ rồi, bọn nhỏ được dạy dỗ không tệ, ngửi được mùi thơm xong liền đi trở về, giục mẹ của mình nấu những món ăn ngon.Hoa Chiêu cũng thở phào, nếu như tất cả hàng xóm cũng giống như Dương Phương, Lý Mỹ Quyên, sẽ khiến cô đau đầu rồi.Cũng may người như vậy chỉ là số ít.Vài món rau trộn và rau xào được dọn ra trước, còn thức ăn hầm còn trong nồi. Hoa Chiêu dọn xong bàn liền gọi Diệp Thâm cùng Diệp Danh ăn cơm.Diệp Danh cũng thực đói bụng, bữa sáng anh chưa ăn, hơn nữa anh cũng rất nhớ tay nghề của Hoa Chiêu."Anh cả, lần này đi công tác sao lại bận rộn lâu như vậy? Có chuyện lớn gì sao?" Hoa Chiêu cũng ngồi xuống hỏi."Chủ yếu vẫn là khảo sát thành phố phía nam, chuyện lớn nha, vẫn còn nghiên cứu." Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu nói ra.Hoa Chiêu cười cười: "Có phải là đinh mở cửa thị trường, tự do mậu dịch rồi hả?"Diệp Danh ngẩn cả người: "Làm sao em biết?""Đoán ah." Hoa Chiêu nói rất tự nhiên: "Nhìn thế giới bên ngoài, nhìn lại chúng ta đấy, muốn phát triển, cũng không thể một mực bế quan toả cảng xuống mãi như vậy, muốn tiến bộ, muốn cho dân chúng sống những ngày tốt lành, thì phải phát triển kinh tế."Diệp Danh bưng chén trà, sững sờ mà nhìn cô vài giây, sau đó cười: "Em sao lại…như vậy" Anh cũng không biết nói như thế nào rồi.Thật tinh mắt có kiến thức?Có nhiều người có cái nhìn sâu sắc hơn, nhưng người có thể nắm giữ được hiện thực và có cái nhìn sâu sắc về các sự kiện, tầm nhìn xa của thể giới bên ngoài như con bé còn quá ít.Mà ngay cả người trong bộ như bọn họ cũng có vài loại âm thanh bất đồng, dám nói được chắc chắn như vậy xác thực rất ít người.Kỳ quái nhất chính là, dùng thân phận của con bé, sao lại có loại này ánh mắt cùng kiến thức này?Chỉ có thể là thiên phú dị bẩm nha."Có hứng thú đến đơn vị của anh công tác không?" Diệp Danh nói xong nghĩ đến cái gì, bổ sung nói: “Chờ đến khi em thi vào đại học rồi tốt nghiệp.”Hoa Chiêu đối với sự tán thưởng của anh cả có chút chột dạ, tầm nhìn cùng kiến thức của cô đều dựa vào kỳ tích có được, nếu quả thật sinh ra ở niên đại này, cô chắc chắn không làm được tốt như vậy.Nhưng hiện tại sự chú ý của cô đều tập trung vào câu nói sau cùng của Diệp Danh."Thi đại học?" Cô kinh ngạc mà hỏi thăm."Thông minh!" Diệp Danh tán thưởng mà nhìn cô. Quả nhiên thông minh hơn người ah, thoáng cái liền bắt được cái trọng điểm khó bị phát hiện kia.Nhìn Diệp Thâm xem, cũng không kịp phản ứng đây này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận